Tôi Không Thèm Thích Anh Ta Đâu
Cương 7: Tranh luận
Hiếm khi nghe thấy Ôn Lễ nói đùa kiểu hài hước đen tối, Trần Thanh Lê bật cười thành tiếng.
Ôn Lễ liếc anh một cái.
Trần Thanh Lê hắng giọng, hỏi tiếp: "Hai người không sống cùng nhau, gia đình cô ấy không có ý kiến gì sao? Dù gì hôm cưới, ông nội của cô ấy còn đặc biệt dặn dò cậu, sau khi kết hôn phải chăm sóc cô ấy cẩn thận."
Ôn Lễ đáp: "Chắc cô ấy chưa nói với gia đình."
"Vậy là cậu đang giúp cô ấy che giấu chuyện này? Nếu một ngày nào đó gia đình cô ấy phát hiện hai người đang sống riêng, cậu coi chừng bị liên lụy mà bị mắng đấy."
Ôn Lễ nhướng mày, cười nhạt.
Trần Thanh Lê hiểu ra, người ta vốn không sợ gia đình bên vợ.
Sau khi nói thêm vài chuyện liên quan đến trường học, điện thoại của Ôn Lễ đột nhiên reo, anh nói ngắn gọn vài câu rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
"Tôi phải đến công ty một chuyến, cậu cứ từ từ ăn."
Trần Thanh Lê hỏi: "Chiều nay cậu không có tiết à?"
"Không có tiết..." Ôn Lễ đáp, "Tiền ăn của Minh Hy bao nhiêu, tôi chuyển cho cậu."
"Không cần đâu, chút tiền này mà cũng bắt cậu trả, để tôi mời cô ấy ăn cũng được."
Ôn Lễ không khách sáo thêm, chỉ nói: "Vài ngày nữa tôi sẽ giúp Minh Hy làm thẻ ăn, mấy ngày này nếu cô ấy cần quẹt thẻ, cậu cứ dùng thẻ của tôi cho cô ấy."
Nói xong, anh đưa thẻ ăn của mình cho Trần Thanh Lê.
Trường Lô Thành áp dụng hệ thống thẻ tích hợp, thẻ ăn thực chất là thẻ sinh viên. Hạ Minh Hy chưa từng học ở trường đại học trong nước, cũng chẳng thích đến trường, nên đừng nói đến việc kích hoạt tính năng thanh toán trực tuyến, cô còn chẳng nghĩ đến chuyện nạp tiền vào thẻ, kết quả là đến bữa ăn cũng không thể lo liệu được.
Trần Thanh Lê nhận lấy thẻ, trên thẻ có dán một tấm ảnh thẻ một inch của Ôn Lễ, nét mặt anh góc cạnh, rõ ràng, môi khẽ mỉm cười. Bên phải tấm ảnh ghi rõ khoa và chức vụ của anh.
Trần Thanh Lê không khỏi cười khổ: "Chuyện ăn uống cũng phải lo lắng thế này, thật coi Minh Hy như con gái mà nuôi à?"
Ôn Lễ nhếch môi, thản nhiên đáp: "Tôi không thể sinh ra một đứa con gái lớn như cô ấy."
Anh nói lại những lời mà Hạ Minh Hy đã lén phàn nàn sau lưng mình với Trần Thanh Lê.
Trần Thanh Lê cười ha hả, trêu ghẹo: "Vậy cậu tính bao giờ cùng Minh Hy sinh một đứa con, dù sao bây giờ hai người cũng không sống chung."
"Đợi cô ấy hoàn thành việc học đã. Cô ấy còn trẻ, học hành quan trọng hơn, hơn nữa—"
Ôn Lễ cau mày, hồi tưởng lại những hành động của Hạ Minh Hy trong mấy ngày qua, rồi kết luận: "Tôi cảm giác cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Một bên là em họ của anh từ nhỏ đã chơi chung, bên kia là một đồng nghiệp và bạn bè thân thiết, hai bên đều không ưa nhau. Trần Thanh Lê thực sự không biết nên bênh vực ai.
Hơn nữa, tình trạng của họ hiện tại hoàn toàn không giống một cặp vợ chồng.
Mà đúng hơn là giống một giáo viên đang đau đầu với học sinh cá biệt.
Mà Hạ Minh Hy thuộc kiểu học sinh không thể đánh, không thể mắng, nếu để mặc không quản thì lại được đằng chân lân đằng đầu, đúng là khó đối phó.
May mắn thay, cô ấy không phải là sinh viên ngành văn học, nên không nằm trong phạm vi quản lý của anh.
Trần Thanh Lê thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Như chú bảo vệ ở phòng giám sát đã nói, ngoài công việc dạy học tại Lô Thành, Ôn Lễ còn có một công việc chính thức khác.
Trong trường có rất nhiều người tài giỏi, trừ khi họ hoàn toàn tập trung vào nghiên cứu học thuật, còn không thì những giáo viên và sinh viên có năng lực chuyên môn cao sẽ không chỉ gói gọn trong khuôn viên trường.
Buổi chiều, có vài sinh viên đại học đến văn phòng tìm Ôn Lễ, nhưng được các giáo viên khác thông báo rằng thầy Ôn đã về công ty, phải đợi đến buổi học tiếp theo mới có thể gặp.
"Nếu có việc gấp, các em gọi điện trực tiếp cho thầy Ôn nhé."
Sinh viên gọi điện cho Ôn Lễ nhưng máy bận.
Lúc này Ôn Lễ đang ngồi trong văn phòng khác của mình, nghe điện thoại.
Sau khi nghe xong cuộc gọi, anh nhìn thấy tin nhắn của sinh viên gửi đến. Đang định trả lời thì điện thoại nội bộ của cấp dưới lại vang lên.
"Ôn tổng, chủ tịch ở trụ sở chính muốn gặp ngài, ông ấy nói điện thoại của ngài đang bận, bảo ngài gọi lại cho ông ấy."
"Được."
Ôn Lễ nhắn tin lại cho sinh viên: "Đợi một chút, tôi đang bận." Sau đó anh trực tiếp dùng điện thoại bàn gọi cho chủ tịch.
Vừa nhấc máy, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
"Đang bận à?"
"Đang xử lý báo cáo tài chính quý ba khu vực Hoa Đông, sắp xong rồi, xong tôi sẽ gửi vào email cho anh." Ôn Lễ nói.
"Không cần gấp, gộp chung với quý bốn rồi đưa tôi cũng được."
Ôn Lễ ngừng lại, hỏi: "Vậy anh gọi tôi có việc gì?"
"Ừm, chuyện của Hạ Minh Hy."
Ôn Lễ im lặng, người kia lại hỏi: "Trường học đã khai giảng rồi, cậu gặp cô ấy chưa?"
Ôn Lễ khẽ đáp: "Rồi."
Bên kia không vòng vo, nói thẳng: "Mấy ngày trước, ông cố của cô ấy lại gọi cho tôi, nói rằng Hạ Minh Hy về nước đã lâu nhưng chưa về thăm ông ấy. Ông ấy rất không hài lòng, cậu tìm thời gian đưa cô ấy về thăm một chuyến đi."
Nghe đến tên Hạ Minh Hy, Ôn Lễ tháo kính ra.
Anh xoa xoa sống mũi đã hằn vết kính, giọng điệu vẫn khá bình tĩnh: "Tôi sẽ thử xem."
"Thế nào? Không hòa hợp với cô ấy à?"
Ôn Lễ không nói gì, người kia lại nghiêm nghị tiếp: "Ông cụ vừa mới trao lại chức vụ chủ tịch cho tôi, công việc bên này nhiều không kể xiết, tôi tạm thời chưa thể giải quyết mọi chuyện. Hiện tại, cậu đang phụ trách kinh doanh ở khu vực Hoa Đông, chỉ có thể làm phiền cậu thêm một thời gian nữa.
Nhà họ Hạ hiện không còn ai lo liệu, anh họ của Hạ Minh Hy vừa bị cách chức CEO, còn em trai thì vẫn còn nhỏ. Gia đình họ không muốn trao quyền cho người ngoài, nên nội bộ đang rối tung cả lên. Nếu không, họ cũng sẽ không đẩy cô ấy vào tình thế này."