Đầu óc cậu thiếu niên sớm đã mơ màng không rõ, thậm chí khi cậu ngửi thấy mùi pheromone của Tô Kiều đang tiến đến, cậu còn vươn tay ra từ kẽ hở, một phen túm chặt lấy ống quần cô.
Cánh tay của cậu thiếu niên gầy yếu tái nhợt, năm ngón tay tinh xảo như ngọc, không nhìn ra được một lỗ chân lông, giống như một thứ ngọc bội hoàn mỹ nhất trên đời.
Cậu nắm chặt lấy quần cô, đầu ngón tay run rẩy.
“Cút đi.” Cổ họng cậu thiếu niên gầm nhẹ ra tiếng.
Ngoài miệng thì bảo cô cút đi, nhưng tay thì lại túm chặt lấy cô không thả.
Chàng trai trẻ, cơ thể của cậu rõ ràng là trung thực hơn so với miệng cậu rồi.
Tô Kiều ngửi thấy một mùi pheromone chín nẫu, ngay sau đó, cô lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhanh chóng mở cửa của căn buồng nhỏ, dùng nó phủ lên hai mắt của Lục Từ, rồi một lần nữa khóa cửa lại.
Động tác của Tô Kiều rất nhanh, Lục Từ vốn đang thần trí trì trệ, bởi vậy căn bản còn chưa thể nhìn rõ mặt cô thì hai mắt đã bị chiếc khăn tay màu trắng phủ lên rồi.
Nhưng Lục Từ cũng không phải là người ăn chay, cậu có một ý chí rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả một số Alpha hàng đầu nữa. Ngay cả khi ở trong tình trạng mơ màng khó kiểm soát mình như vậy, cậu vẫn cố gắng đấu tranh với bản năng của mình.
Thanh đoản đao cậu luôn cắm chặt trong tay chém thẳng về phía cổ của Tô Kiều.
Phản ứng của thân thể Tô Kiều còn nhanh hơn cả đầu óc cô, tay cô vươn lên bắt lấy cổ tay cậu, ngoặc nó ra đằng sau, một tay còn lại trực tiếp bóp lấy cổ Lục Từ.
“Đừng nhúc nhích."
Tô Kiều hạ giọng, bóp lấy cổ Lục Từ bằng một tay.
Cậu thiếu niên bị bắt phải ngẩng đầu lên, để lộ ra hầu kết nhô ra và xương quai xanh của mình.
Mặc dù cơ thể của Lục Từ gầy gò, nhưng vì đã rèn luyện thể lực trong thời gian dài nên ngay cả Tô Kiều cũng có chút không thể áp chế được.
Cô rút thắt lưng của Lục Từ ra, trói cổ tay cậu lại rồi treo lên cái móc trên tường, sau đó dùng một tay vuốt ve tuyến thể sau gáy cậu.
Tuyến thể của cậu được phủ bởi một miếng dán ngăn chặn, trông không khác gì vùng da thịt xung quanh, thế nhưng trên đó có một vài vết xước máu tươi đầm đìa.
Quá độc ác.
Đây là định moi luôn tuyến thể ra đấy à?
Trong đầu Tô Kiều đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, sau đó lại không khỏi nghĩ đến chuyện, để thoát khỏi sự khống chế của đám F4 cặn bã, cậu đã tay không moi ra tuyến thể của mình, cũng vì thế mà suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng.
Không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng thuơng.
Trong lòng Tô Kiều dâng lên cảm giác thương tiếc, nhưng rất nhanh đã bị cô ép xuống.
Khi chất ức chế bị cưỡng chế đẩy vào trong cơ thể Lục Từ, cơn khô nóng trên người cậu thiếu niên nhanh chóng tiêu tán, ánh mắt vốn mê mang cũng dần dần tỉnh táo lại.
Chiếc khăn màu trắng mang theo một mùi hương lạnh lẽo, che khuất tầm nhìn của cậu.
Lục Từ giật giật cổ tay mình, nơi đó bị một chiếc thắt lưng cột chặt.
Tuy rằng cách thứ này có chút thô bạo, nhưng người này... Thật sự đang giúp cậu sao?
Ngay sau khi chất ức chế được đẩy vào, cơ thể của Lục Từ vẫn còn ở trạng thái mềm nhũn.
Khi Tô Kiều thả lỏng tay, cơ thể cậu cũng theo vách tường mà trượt xuống.
Đã giải quyết xong.
Tô Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, đẩy ra cửa buồng, vừa xoay người đi ra ba bước thì một cỗ mùi pheromone nồng nặc đột nhiên từ phía sau cô phát ra, hơn nữa còn không ngừng khuếch tán, so với lúc trước còn nồng đậm hơn, giống như vừa làm đổ lọ nước hoa ra vậy, suýt chút nữa làm cô không thở nổi.
Chuyện gì thế này?
Chất ức chế có vấn đề à?
Tô Kiều nhanh chóng quay trở lại trong buồng.
Hai tay Lục Từ bị trói, bộ quân phục trên người đã bị kéo xuống một nửa, tóc đen ướt sũng, một nửa khuôn mặt bị chiếc khăn tay màu trắng che mất.
Chiếc khăn tay màu trắng kia đã ướt một nửa, tuy rằng biết đó là do mồ hôi chảy xuống trên mặt Lục Từ, nhưng thoạt nhìn lại giống như là khóc ướt khăn vậy.
Cậu thiếu niên cắn chặt môi, nuốt lại âm thanh đã lên đến ngay cổ họng.
Hình như là có vẻ nghiêm trọng hơn trước nữa?
Nhưng Lục Từ đang sử dụng cùng một chất ức chế với cô cơ mà, sao lại có vấn đề được chứ.
Chất ức chế nhanh chóng mất đi hiệu lực, Lục Từ quỳ trên mặt đất, vươn tay bóp chặt yếu hầu mình, không ngừng há miệng thở dốc.
Tuyến thể sau gáy nóng bỏng như sắt, cậu dùng bàn tay đã bị cố định của mình để xé toạt nó ra, để lại một vết máu tươi đầm đìa ngay trên tuyến thể.
"Mày... Mày dùng cái gì..."
Giọng cậu thiếu niên khàn khàn ám trầm, kịch liệt run rẩy.
Bị hiểu lầm mất rồi.
Nhưng chắc chắn là chất ức chế không có vấn đề gì, vậy vấn đề nằm ở Lục Từ sao?
Chẳng lẽ là bởi vì dùng quá nhiều thuốc cấm, nên ngay cả chất ức chế cũng không có tác dụng nữa rồi?
"Reng, reng, reng..." Bên ngoài vang lên tiếng chuông tan học, đám học sinh chuẩn bị được thả ra.
Không còn kịp nữa rồi.
Mùi pheromone dày đặc như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Tô Kiều nhanh chóng ngồi xổm xuống, dùng một tay bịt miệng cậu thiếu niên.
Cô ấy nói với giọng điệu nhàn nhạt, bình tĩnh nói: "Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi."
Tô Kiều nhìn chiếc cổ trắng nõn và mảnh khảnh của cậu thiếu niên, cùng với tuyến thể đỏ ửng thấm đẫm lên miếng dán nguỷ trang ở phía trên. Kìm lại trái tim đang bồn chồn xao động của mình, cô đột nhiên đưa tay ra kéo mạnh nó xuống.
Miếng dán ngăn chặn bị xé ra, cơ thể Lục Từ run lên, hai tay đang bị trói chặt của cậu vùng vẫy dữ dội, bị Tô Kiều mạnh bạo ấn lên trên vách tường.
Sau đó, cô nhanh chóng cúi đầu, cắn xuống một ngụm.