Ảnh Đế Cố Chấp Có Bệnh Mèo

Chương 13: Cậu muốn hít mèo của tôi?


Chương trước Chương tiếp
Nghe audio

“Vân Túc, tôi đã gọi cho bộ phận quan hệ công chúng rồi. Trước tiên, sẽ đăng thông báo bác bỏ tin đồn, sau đó gửi thư luật sư cho thằng nhóc tên Hạ Tinh kia.”
Thư luật sư?

Hạ Tinh hoảng hốt, cậu chỉ viết bừa một tin đồn thôi mà, có cần nghiêm trọng đến mức đó không?

Đôi móng vuốt nhỏ của con mèo theo bản năng bấu vào chiếc áo đắt tiền của Vân Túc. Móng của nó đã lâu chưa được cắt, khiến vải áo bị kéo giãn và biến dạng ngay lập tức.

“Ừm!”

Chuyện nhỏ nhặt như vậy, Vân Túc thường không thèm quan tâm.

Khi anh chuẩn bị gắp cá cho Hạ Tinh một lần nữa, bỗng nhận ra chú mèo Da Vinci trong lòng không chịu ngồi yên, dường như đang bị kích thích bởi điều gì đó.

“Meo meo meo meo~”

Cậu còn trẻ, cậu không muốn vào tù đâu! Hạ Tinh như rơi vào tuyệt vọng, thầm nghĩ nếu bây giờ mình có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ cầu xin Vân Túc tha thứ.

Xét về tình cảm bao năm đồng hành bên nhau, chắc có thể được tha thứ nhỉ? Cùng lắm thì cậu sẽ xóa bài viết kia.

Thấy Da Vinci không ăn, Vân Túc cho rằng nó đã no rồi nên cũng không để tâm nữa.

“Trên Weibo náo loạn lắm, Vân Túc, fan của cậu và fan của Lâm Mộ Tư đang cãi nhau om sòm.”

Ngụy Húc thích náo nhiệt, vừa gặm sườn vừa kinh ngạc nói với anh , “Fan của Lâm Mộ Tư còn photoshop cả ảnh hồ sơ đặt phòng khách sạn. Trời đất ơi!”

“Bước tiếp theo chắc là đến giấy kiểm tra thai sản rồi chứ gì?”

Với mức độ cuồng nhiệt của fan, Ngụy Húc không dám tưởng tượng thêm. Nghe vậy, Ngụy Húc Hảo bật cười sặc sụa.

“Thôi đi, tôi không tài nào tưởng tượng được cảnh Túc ca làm bố đâu.”

“Cái cô Lâm Mộ Tư này, đăng hẳn một bài dài, để tôi đọc cho các cậu nghe.” Ngụy Húc hào hứng đọc tin hot mới nhất, cố ý ho khan vài tiếng để gây chú ý.

Mọi người trong phòng không làm anh mất mặt, cả căn phòng im phăng phắc, tất cả lắng tai nghe anh đọc.

“Liên quan đến hot search hôm nay, tôi xin chân thành xin lỗi các phương tiện truyền thông và người hâm mộ. Tôi chịu trách nhiệm lớn về chuyện này. Tôi rất biết ơn sự quan tâm của mọi người dành cho tôi, nhưng mong mọi người đừng can thiệp quá nhiều vào đời tư của tôi. Xin hãy để cho diễn viên một khoảng không gian riêng tư, cảm ơn!”

Ngụy Húc đọc đoạn văn với thái độ uể oải, cố ý làm giọng điệu châm biếm, khiến lời xin lỗi trịnh trọng kia nghe vừa buồn cười vừa đáng ghét.

“Chậc chậc, đúng là tiểu bạch liên giỏi lắm!” Ngụy Húc bình phẩm với ý châm biếm, rồi uống một ngụm rượu vang.

Cái kiểu không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận này, đăng tuyên bố hay không đăng có khác gì nhau? Đây chẳng phải là cố tình để mọi người tha hồ tưởng tượng sao?

Nhóm fan của Vân Túc không chấp nhận việc Lâm Mộ Tư có liên quan đến thần tượng của mình, trên mạng tràn ngập lời mắng chửi Lâm Mộ Tư. Mặc dù Lâm Mộ Tư cũng có fan, nhưng số lượng ít ỏi kia chẳng thấm tháp gì so với lượng fan hùng hậu của Vân Túc.

“Bị mắng cũng là nổi tiếng, rõ ràng người ta chẳng quan tâm bị đào bới thông tin cá nhân.”

“Chán rồi!”

Hai người trò chuyện sôi nổi thì bỗng một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp và đầy từ tính vang lên, cắt ngang cuộc tán gẫu của họ.

Ngụy Húc và Ngụy Húc Hảo nhìn nhau, không biết nói gì thêm.

Rời khỏi thôn Cù Thanh, Ngụy Húc về nhà, còn Ngụy Húc Hảo thì ngồi lên xe của Vân Túc, định nhờ Hình Minh Kiệt chở mình đến căn hộ của Vân Túc.

“Vân Túc, tối nay đến căn hộ với tôi đi. Một mình ở đó buồn chết được.”

Ngụy Húc Hảo ôm Da Vinci trong lòng, ý tứ đầy ẩn ý nói.

Hình Minh Kiệt vừa xoay vô lăng vừa giật giật khóe miệng. Không trách được mọi người hay nói xu hướng giới tính của Vân Túc có vấn đề. Có một người bạn như thế bên cạnh, không bị hiểu lầm mới lạ.

“Thôi được rồi, không đùa nữa. Nếu không, ánh mắt của quản lý nhà cậu chắc xuyên thủng tôi mấy lỗ mất.”

Ngụy Húc Hảo cười ha ha mấy tiếng, rồi thúc tay vào người đàn ông bên cạnh, “Này, thế nào, tối nay đến căn hộ đi.”

Cậu ta vừa mới về nước, ở một mình mà chẳng may bị hàng xóm của Vân Túc nhận nhầm thành trộm thì biết làm sao?

“Được!”

Với Vân Túc, ở đâu cũng như nhau.

Ngụy Húc Hảo ôm lấy Da Vinci từ trong lòng Vân Túc. Nhìn thấy nó mềm mại nằm gọn, mắt nhắm nghiền, đầu lưỡi hồng hồng thè ra một chút, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, Ngụy Húc Hảo không kiềm được mà đưa tay ra nghịch đầu lưỡi nhỏ của nó.

"Meo á!"

Hạ Tinh đang lơ mơ giữa trạng thái mơ màng và tỉnh táo, bỗng bị người ta kéo lưỡi. Đầu óc cậu lập tức tỉnh như sáo, hét lên một tiếng, ngoác miệng ra. Ngay giây sau, Ngụy Húc Hảo buông lưỡi cậu ra, khiến cậu theo bản năng rụt lưỡi lại vào miệng.

Cậu cảnh giác và tức tối trừng mắt nhìn Ngụy Húc Hảo, lưng cong lên, cả mấy sợi râu cũng run rẩy vì phẫn nộ.

Hạ Tinh thực sự không thể chịu nổi nữa! Cậu chỉ muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để hồn lìa khỏi con mèo này mà trở về cơ thể thật của mình. Ngụy Húc Hảo đúng là đồ phiền phức, rốt cuộc anh ta định làm trò gì?

Nếu ngày mai cậu nhận được thư luật sư, điều đó có nghĩa là đêm nay cậu vẫn còn cơ hội. Một khi quay lại được cơ thể thật, dù phải bò qua cửa sổ, cậu cũng sẽ bò lên giường Vân Túc để cầu xin anh tha thứ.

Nhưng giờ đây, cái tên Ngụy Húc Hảo chết tiệt kia lại phá nát kế hoạch của cậu.

“Haha, mày há miệng ra, để tao sờ cái lưỡi bé xinh của mày.” Ngụy Húc Hảo cười ha hả, cảm thấy trò này thật thú vị, lại định tiếp tục trêu đùa Da Vinci.

Hạ Tinh liếc anh ta một cái đầy ai oán, ánh mắt như muốn nói "đồ ngốc." Sau đó, cậu nhảy thẳng lên ghế trước của xe, định cuộn tròn trên ghế để tiếp tục giấc ngủ.

Ai ngờ, cái bóng ma Ngụy Húc Hảo vẫn không chịu buông tha. anh ta bất ngờ đứng dậy, nhân lúc cậu không để ý, liền đưa tay bế cậu – cái thân mèo béo tròn – trở lại.

Hạ Tinh: Tôi chịu hết nổi rồi!

“Nằm trên đùi tao ngủ đi, tao hứa sẽ không làm phiền.” Ngụy Húc Hảo vừa thương lượng, vừa đặt cậu lên đùi mình.

Hạ Tinh hít sâu một hơi, dù đã rất mất kiên nhẫn nhưng vẫn quyết định thử tin anh ta thêm một lần.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng hối hận.

Mỗi lần cậu nhắm mắt, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ, bàn tay không yên phận của Ngụy Húc Hảo lại sờ mó lung tung trên người cậu. Lúc thì kéo tai cậu, lúc thì nghịch bộ lông mượt mà.

“Da Vinci, hình như mày cần được làm sạch tai đấy. Mèo gì mà bẩn thế này!”

Nói xong, anh ta còn bày ra vẻ mặt cực kỳ chê bai.

Hạ Tinh: Nhịn đi, nhịn đi, không đáng vì anh ta mà tức giận!

Tưởng vậy là quá đáng lắm rồi, nhưng không ngờ Ngụy Húc Hảo lại bắt lấy hai chân trước của cậu, kéo ra và đặt cậu nằm ngửa trước mặt anh ta.

“Vân Túc, cậu đã thử ‘hít mèo’ Da Vinci chưa?”

anh ta làm bộ như đang chuẩn bị nếm thử món ngon, nhướn mày hỏi Vân Túc.

Đôi mắt đen của Vân Túc sâu thẳm như mực, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Cậu muốn hít mèo của tôi?”

Bầu không khí uy nghiêm của Vân Túc khiến Ngụy Húc Hảo lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Nghe nói Vân Túc rất có tính chiếm hữu với Da Vinci. Dù không hiểu tại sao, nhưng Ngụy Húc Hảo nghĩ tốt nhất là không nên chạm vào ranh giới của anh. anh ta lập tức đặt Da Vinci xuống, cười gượng, “Không, tôi không hứng thú với việc hít mèo.”

Vân Túc nhìn anh ta thật sâu, “Tốt nhất là như cậu nói.”

Ngụy Húc Hảo bĩu môi, “Chẳng qua cũng chỉ là con mèo thôi, đáng để khiến anh em tổn thương sao?”

“Đáng!”

Ngụy Húc Hảo:

Hạ Tinh không muốn tiếp tục dây dưa với Ngụy Húc Hảo nữa, lần này nhảy thẳng vào lòng Vân Túc.

Có bài học từ trước, Ngụy Húc Hảo thấy Da Vinci nằm trên chân Vân Túc ngủ ngon lành thì thở dài, cũng không trêu đùa nữa. anh ta thoải mái bắt chéo chân, rút điện thoại ra quản lý nhóm fan của mình.

 

Chương trước Chương tiếp


Bình luận
Sắp xếp
    Chương trước Chương tiếp
    Loading...