Cố Sâm ngồi trên ghế sofa, dừng một chút khi nghe mẹ hỏi và nói: “Người mà con thích đúng là đã cứu mạng con.”
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Lệ là nghĩ con trai mình đang bịa chuyện, định phản bác ngay lập tức, nhưng rồi bà bỗng nhớ ra chuyện hồi nhỏ Cố Sâm suýt bị đuối nước khi đi trại hè.
“Có phải con nói đến cô bé đã cứu con hồi tiểu học không?”
“Vâng” Cố Sâm nhướn mày, khi nhắc đến Hạ Hiểu, vẻ mặt cậu thay đổi hẳn. Nhưng bên kia, Ngụy Lệ lại có vẻ hơi bối rối. “Mẹ nhớ người cứu con khi đó là một nữ sinh cấp ba mà?”
“Đúng vậy.”
“Hả?” Ngụy Lệ hơi sững người, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, bà lẩm bẩm: “Tiểu học và cấp ba... Chẳng phải lớn hơn con bảy, tám tuổi sao? Khoảng cách tuổi tác hơi lớn nhỉ…”
“Ôi, không sao đâu, Lệ Lệ, tình yêu không phân biệt tuổi tác mà.” Bên cạnh, Cố Thiên nhân lúc vợ phân tâm, nhanh chóng xen vào. “Con trai bao năm nay chưa từng thích ai, người này lại còn là ân nhân cứu mạng nó, thật hiếm có biết bao.”
Vừa nói, Cố Thiên vừa nháy mắt với Cố Sâm, như muốn nói: “Thấy chưa, bố giúp con đấy.”
Nhưng ngay sau đó, ông bị Ngụy Lệ vỗ đầu một cái: “Ông già này, đừng nghĩ mà qua mắt tôi. Vừa rồi còn xót xa khi thấy Tiểu Tiểu khóc mà!”
Cố Thiên ôm đầu, bực mình nhưng không dám cãi. So với con nhà người khác, tất nhiên ông sẽ thương con nhà mình hơn. Vả lại, không thích thì cứ từ chối thẳng, thế không phải tốt cho tất cả sao?
“Còn chưa đâu vào đâu đâu, bố mẹ đừng làm quá.” Cố Sâm nói xong, vẻ mặt Ngụy Lệ lại thay đổi. Nghe ra hàm ý trong lời nói đó, bà nhìn cậu con trai đầy vẻ trêu chọc: “Ôi trời, hóa ra cậu nhóc còn chưa tán đổ người ta cơ đấy. Trời đất, vậy mà còn làm hot boy của trường, bị người ta coi như trẻ con rồi chứ gì?”
Trong nhà họ Cố, một nhà ba người hào hứng bàn tán về Cố Sâm và Hạ Hiểu, thậm chí Ngụy Lệ và Cố Thiên còn bắt đầu cá cược xem Hạ Hiểu có chấp nhận con trai mình không. Cả nhà náo nhiệt vô cùng, trong khi bên kia Hạ Hiểu lại đang ở trong một tâm trạng hoàn toàn khác.
Ăn tối với Hạ Mãn xong, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm gọi điện cho bố mẹ mình, sau khi đắn đo hồi lâu, cô mới thông báo rằng cô và Lục Chi Ngôn đã chia tay.
Phản ứng tức giận nhất là từ mẹ cô, bà Vương Kim. Bà Vương giận dữ nói không có lý do gì mà lại chia tay, hai người đã đính hôn rồi, nếu có khúc mắc gì thì cứ nói ra, đừng giấu giếm. Trong khi đó, Hạ Sơn lại nhẹ nhàng khuyên nhủ vợ mình đừng quá tức giận.
Cuộc gọi kết thúc trong tiếng giận dữ của Vương Kim. Bên cạnh, Hạ Mãn nhìn chị mình, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Chị à, sao chị không nói thẳng với bố mẹ?” Ý Hạ Mãn muốn chị mình nói rõ chuyện Lục Chi Ngôn ngoại tình, nhưng câu nói đó bị kìm lại vì sợ gây thêm đau khổ cho chị.
Hai người ngồi lại một lúc, Hạ Hiểu gọi hai chai rượu, mặt cô hơi ửng đỏ nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Sau khi dứt cuộc gọi, không hiểu sao mắt cô bỗng đỏ hoe. Đối diện câu hỏi của Hạ Mãn, Hạ Hiểu quay lại nhìn em trai, nước mắt bất chợt rơi xuống.
“Chị không nói được…”
Lục Chi Ngôn đã phản bội cô, qua lại với người phụ nữ khác. Hạ Hiểu biết rằng chỉ cần cô nói ra điều này, bố mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định chia tay của cô, nhưng từ ngữ cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Những ký ức về Lục Chi Ngôn, từng khoảnh khắc ngọt ngào hạnh phúc, như một thước phim tua nhanh, lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Những khoảnh khắc ấy giờ đây chỉ như từng lưỡi dao đâm vào tim cô.
Thì ra những ký ức đau lòng sẽ không bao giờ bị lãng quên, chúng chỉ được cất giấu tạm thời, chờ đến lúc thích hợp rồi tràn lên như thủy triều.
Hạ Mãn đưa tay ôm lấy chị gái mình, ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa. Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Hạ Mãn thấy chị gái mình đau khổ đến thế.
Những ngày sau đó, Hạ Hiểu bận rộn với công việc. Cô tự nhốt mình trong căn hộ của Trần Mạn Di, ngày đêm chỉnh sửa ảnh và chuẩn bị các kế hoạch chụp hình. Lẽ ra cô có thể giao phần chỉnh sửa cơ bản cho người khác, nhưng lần này Hạ Hiểu quyết định làm tất cả một mình, tự vùi mình vào công việc để quên đi nỗi buồn.
Trong căn hộ của Trần Mạn Di, không ai có thể tìm thấy cô. Như Hạ Hiểu dự đoán, Lục Chi Ngôn chắc chắn sẽ tìm đến cô lần nữa. Cô không muốn nhìn thấy anh ta.
Quả nhiên, Lục Chi Ngôn gần như ngày nào cũng tới studio. Anh ta đến nhiều đến nỗi, bác lao công còn nhớ luôn cả chiếc Audi A8 của anh.
“Anh Lục, hôm nay chúng em có lịch chụp ngoài trời, có lẽ sẽ phải đóng cửa studio một lúc.” Gia Gia lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Lục Chi Ngôn, người đang ngồi trong studio làm việc trên máy tính, nói với giọng ái ngại.
Đúng là xui xẻo, vì chơi oẳn tù tì thua nên Gia Gia phải ra nói chuyện với anh.
“Không sao, các em cứ đi, anh ở đây đợi.” Lục Chi Ngôn không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Gia Gia, vẫn bình thản vừa gõ bàn phím vừa nói.
Nghe vậy, Gia Gia chỉ cảm thấy ngộp thở. Đã gần một tuần, ban đầu cô nghĩ là Hạ Hiểu và Lục Chi Ngôn chỉ cãi nhau, còn hăng hái báo cáo với Hạ Hiểu rằng Lục Chi Ngôn ngày nào cũng đến rất đúng giờ để làm việc. Nhưng đến ngày thứ ba, Hạ Hiểu lại bảo Gia Gia rằng cô và Lục Chi Ngôn đã chia tay, hôn lễ cũng hủy, hai bên gia đình đều đã biết.
Sau khi nghe vậy, Gia Gia nhận ra tình hình không ổn chút nào. Tình cảm mấy năm trời nói kết thúc là kết thúc, hơn nữa dường như Hạ Hiểu không muốn gặp Lục Chi Ngôn nữa, chắc chắn anh ta đã làm điều gì sai trái. Nghĩ vậy, Gia Gia cũng không muốn anh ta ở lại studio. Ba ngày rồi, họ đã thử hết mọi lý do để đuổi khéo, nhưng Lục Chi Ngôn dường như không còn chút tự trọng nào, cứ ngồi lỳ không chịu đi.
Gia Gia ngó lại hai đồng nghiệp phía sau, cả ba đều đang sốt ruột, nhìn nhau bằng ánh mắt cầu cứu.
“Anh ấy vẫn chưa chịu đi sao?”
“Tôi cũng muốn anh ấy đi mà, nhưng anh ấy không chịu đi.” Trong lòng Gia Gia hét lên, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bất lực.
“Xin chào, có ai ở đây không?”
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên. Gia Gia mừng rỡ khi thấy một người đàn ông đẹp trai xuất hiện.
“Chào anh, xin chào.”
Gia Gia nhanh chóng đứng lên chào hỏi. Người đến là một trong những chàng trai vừa chụp ảnh chân dung vài ngày trước, bên cạnh anh là Trương Tử Minh.
Trương Tử Minh hôm nay mặc một bộ vest tím, da trắng, tóc húi cua đen, thêm băng đô đen và kính gọng đen, đứng đó với phong thái hoàn toàn khác biệt.
“Này, Hạ Hiểu đâu rồi?” Tử Minh nhìn vào trong phòng tìm kiếm Hạ Hiểu, thấy cô không có ở đó, và khi nhận ra Lục Chi Ngôn đang ngồi bên trong, anh càng ngạc nhiên hơn.
“Ồ, không phải là Tổng Giám đốc Lục Chi Ngôn sao?” Trương Tử Minh giả vờ vui mừng bước tới, trên mặt là vẻ nịnh bợ rõ ràng, “Không ngờ Tổng Giám đốc Lục lại đích thân đến phòng studio của chúng tôi, thật là vinh hạnh cho studio của Hạ Hiểu.”
Trương Tử Minh và Hạ Hiểu đã chơi thân từ rất lâu, anh ta cũng đã giới thiệu khá nhiều khách hàng cho Hạ Hiểu. Lục Chi Ngôn và Hạ Hiểu đã hẹn hò một thời gian dài, đương nhiên biết đến sự tồn tại của Trương Tử Minh. Tuy nhiên, ngay từ lần gặp đầu tiên, cả hai đã không ưa nhau.
Lục Chi Ngôn không thích dáng vẻ lập lờ không rõ ràng của Trương Tử Minh, còn cho rằng lời nói của anh ta rất chua ngoa và nham hiểm, toàn thân toát lên vẻ thô tục. Trương Tử Minh lại coi thường Lục Chi Ngôn, cho rằng anh ta có vẻ bề ngoài tự đại và thói gia trưởng, liền gán cho anh ta cái mác "phượng hoàng nam" – kẻ xấu xí, đê tiện.
Nói về chuyện Lục Chi Ngôn ngoại tình, chính là Trương Tử Minh đã phát hiện ra trước. Để không làm oan cho Lục Chi Ngôn, anh ta đã theo dõi một cách tỉ mỉ, thông tin thu thập được anh ta đã nhanh chóng chia sẻ với Trần Mạn Di, người đang ở Mỹ. Ban đầu, cả hai định sẽ cùng nhau hành động, đưa Lục Chi Ngôn vào đường cùng, nhưng không ngờ Trần Mạn DI lại ra tay trước.
Về sau, Trương Tử Minh biết rõ Lục Chi Ngôn ngồi đây, mục đích là muốn Hạ Hiểu quay lại với anh ta. Việc lấy album ảnh là một lý do, nhưng thực tế chính là muốn đuổi con ruồi này đi.
“Anh Trương nói chuyện lúc nào cũng thật là chua ngoa.” Lục Chi Ngôn giờ chỉ muốn gặp Hạ Hiểu một lần, vốn dĩ anh nên đối xử tử tế với bạn bè của cô, nhưng anh không thể chịu đựng được Trương Tử Minh.
“Với người thì nói chuyện tử tế, với chó thì nói chuyện như chó vậy. Anh vừa bảo tôi chua ngoa, có lẽ là vì tôi gặp phải một kẻ chua ngoa như anh đấy.” Trương Tử Minh mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự trêu tức.
“Trương Tử Minh, đừng quá đáng!” Lục Chi Ngôn tức giận đứng phắt dậy, anh ta cao hơn Trương Tử Minh nửa cái đầu và trông cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng khi nhìn thấy Lục Chi Ngôn nổi giận, mấy thanh niên đi cùng Trương Tử Minh lập tức tiến lên, khiến cho sự uy hiếp của Lục Chi Ngôn bị giảm đi rõ rệt.
Thấy vậy, Trương Tử Minh mỉm cười tự đắc, nhìn Lục Chi Ngôn nắm lấy cổ áo mình, rồi chỉ dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay anh ta, ngẩng đầu lên, làm ra vẻ kiêu ngạo chỉnh lại ve áo của mình.
“Sếp Lục, nói thật với anh, tiểu Hạ của chúng tôi là người có thể diện, không muốn làm ra chuyện xấu trước mặt anh, nhưng tôi thì không phải như vậy.” Trương Tử Minh nhìn Lục Chi Ngôn, vẻ khinh miệt không thể giấu diếm “Tôi luôn không thích bạn bè của mình gặp phiền phức, nếu anh cứ như vậy, e là miệng tôi lại không nhịn được, có thể sẽ nói gì đó trước mặt bạn bè báo chí của tôi. Làm ăn phải chú ý danh tiếng, chia tay êm đẹp, đừng làm mọi thứ xấu xí, đến cuối cùng chẳng ai muốn thấy.”
Trương Tử Minh nhìn thẳng vào mắt Lục Chi Ngôn, giống như có thể thấy ngọn lửa giận đang cháy trong mắt anh.
“Sếp Lục, không tiễn nhé.”