8 giờ tối, Hạ Hiểu đến khu nghỉ ngơi của nhân viên. Trong suốt 2 giờ di chuyển trên đường, họ đã làm quen với nhau. Cô là một trong số mười mấy trợ lý nhiếp ảnh gia, phần lớn là nam, chỉ có ba cô gái, trong đó có cô. Họ được sắp xếp ở trong một căn nhà tại trang viên, nam ở tầng một, nữ ở tầng hai.
Người đầu tiên cô làm quen là một cô gái tốt nghiệp trường đại học truyền thông, tên là Tề Tâm, tóc ngắn màu đen và mái bằng, năm nay vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ. Cô ấy đã vượt qua kỳ phỏng vấn và cuối cùng tham gia chương trình này. Cả hai trò chuyện rất vui vẻ suốt dọc đường, vì vậy khi chia phòng, họ rất tự nhiên chọn ở chung một phòng.
Qua lời kể của Tề Tâm, Hạ Hiểu càng hiểu rõ hơn về chương trình giải trí này. Bốn nhiếp ảnh gia mời đến đều là những tên tuổi có ảnh hưởng lớn trong giới thời trang và giải trí. Chương trình bắt đầu với vòng tuyển chọn, như lời Tề Tâm nói, có hàng trăm người tham gia vòng sơ tuyển, nhưng chỉ có khoảng 30 người được chọn sau vòng đầu tiên. Mỗi vòng sau sẽ có người bị loại.
Trong vòng đầu tiên, các nhiếp ảnh gia sẽ phát thẻ thông hành cho các người mẫu mà họ ưa thích, và người mẫu cũng có thể chọn nhiếp ảnh gia mà họ muốn hợp tác..
Ở phần sau của cuộc thi, cũng sẽ là quá trình chọn lựa lẫn nhau.
“Chị nói xem, nếu một người mẫu bị nhiếp ảnh gia chọn mất rồi, đến vòng hai người mẫu không chọn nhiếp ảnh gia nữa thì sẽ khá khó xử đấy.” Tề Tâm vừa phân tích luật chơi, vừa ngẫm nghĩ nói với Hạ Hiểu.
“Cũng dễ gây mâu thuẫn, và chắc chắn sẽ tạo được hiệu ứng cho chương trình?” Hạ Hiểu suy nghĩ một chút rồi đáp lại.
“Chịnói cũng có lý.” Tề Tâm gật đầu đồng ý, tiếp tục nói: “Bây giờ, chương trình giải trí mà không có điểm nhấn thì không thể thu hút người xem, mà chương trình của chúng ta cũng không có sao nữ hay sao nam nổi tiếng ngồi ghế nóng, giờ chỉ còn hy vọng vào các người mẫu ở vòng sơ tuyển ngày mai, hi vọng sẽ có nhiều trai xinh gái đẹp để thu hút fan. Em có cảm giác chương trình này sẽ nổi tiếng nhờ những màn đấu khẩu đấy.”
Đây quả thực không phải một dấu hiệu tốt. Hạ Hiểu nghĩ thầm, dù sao chương trình này chủ yếu xoay quanh nhiếp ảnh, người mẫu và sáng tạo, nếu thực sự đi theo hướng tranh cãi, cô không nghĩ chương trình sẽ được đánh giá cao. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, với nhà đầu tư, đánh giá của chương trình có thể không quan trọng bằng lượng người xem.
Dọn dẹp xong đồ đạc, Hạ Hiểu nằm lên giường, lúc này đã là 12 giờ đêm. Cô ăn suất cơm hộp mà chương trình cho nhưng không thấy ngon miệng, trong lúc nằm nghỉ thì nhận được tin nhắn của Cố Sâm.
Đó là một bức ảnh của món ăn, kèm theo dòng chữ “Bữa tối tối nay của tôi.”
“Ha ha, cậu thật sự rất thích chụp đồ ăn đấy nhỉ.” Hạ Hiểu cảm thán đáp lại, sau đó cô chụp lại bức ảnh hộp cơm của mình và viết “Thực ra món ăn cũng không tệ, nhưng không có cảm giác thèm ăn lắm.”
“Giảm cân à?” Cố Sâm trả lời nhanh chóng.
“Tôi chưa bao giờ giảm cân.” Hạ Hiểu dường như không biết đến từ giảm cân, từ nhỏ cô đã gầy gò, bố mẹ còn đưa cô đi kiểm tra sức khỏe nhưng không phát hiện gì bất thường, có thể do cơ thể hấp thụ kém.
Cả hai trò chuyện vài phút, Hạ Hiểu định xem một vài tác phẩm nhiếp ảnh, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa và thấy một người mặc đồng phục màu xanh đậm, mang hai giỏ đồ gỗ, mỉm cười đứng trước cửa.
“Xin chào cô Hạ, chúng tôi là Chất Lượng AA, đây là đồ ăn của cô, chúc cô ăn ngon miệng.”
Hạ Hiểu hơi ngỡ ngàng, “Tôi không đặt đồ ăn mà?”
“Vâng, đây là do anh Cố gọi cho cô.”
Anh Cố? Cố Sâm?
Hạ Hiểu vừa thắc mắc vừa mang hai giỏ đồ vào phòng. Tề Tâm vừa bước ra từ phòng tắm, thấy hai giỏ đồ, mắt cô sáng lên ngay lập tức.
“Ồ, Chất Lượng AA, nhà hàng đó cực kỳ khó đặt, giao hàng càng hiếm, sao chị lại có thể đặt được vậy?” Tề Tâm nhìn hai giỏ đồ, không giấu được sự phấn khích, “Em có thể mở ra không?”
“Được.”
Mở ra, Tề Tâm càng phấn khích hơn khi thấy trong đó là những món ăn nổi tiếng nhất của Chất lượng AA.
Hạ Hiểu sau khi nhận đồ, lập tức gửi tin nhắn cho Cố Sâm, kèm theo hình ảnh của hai giỏ đồ: “Là cậu đặt à?”
“Đúng vậy.” Tin nhắn của Cố Sâm gửi lại rất nhanh. “Ngày mai sẽ rất mệt, nhất định phải ăn no, thử xem, nhà hàng này tôi thấy khá tốt.”
Câu này khiến tâm trạng Hạ Hiểu trở nên vui vẻ, nhưng cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Cậu sao cứ cho tôi đồ vậy?”
“Đừng lo, tôi thiếu nhiều nhưng không thiếu tiền.”
Hạ Hiểu suýt cười ra tiếng, “Cậu đừng nói vậy. Cậu nói thiếu gì không thiếu, thiếu tiền tôi không biết, nhưng nhan sắc chắc chắn là không thiếu rồi?”
“Được rồi, vậy tôi cứ coi như chị khen tôi đẹp trai.” Tin nhắn của Cố Sâm nhanh chóng gửi lại. Qua lại vài câu, tâm trạng Hạ Hiểu đang hơi căng thẳng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Kêu Tề Tâm, người đã chờ không nổi, cả hai bắt đầu ăn ngay trong phòng.
“Quả nhiên là không hổ danh, ngon thật.” Tề Tâm ăn xong, mặt đầy hạnh phúc, “Trước đây em và bạn trai kỷ niệm hai năm, định đến đây ăn, nhưng phải chờ tận nửa năm mới có chỗ, cuối cùng đành đổi sang nhà hàng khác, em còn tưởng là không bao giờ được ăn nữa chứ.”
“Đến nửa năm, nhà hàng này khó đặt chỗ như vậy à?”
“Chắc chắn rồi.” Tề Tâm gật đầu, “Chị đã ăn rồi đấy, không thấy ngon sao? Mỗi ngày nhà hàng này chỉ nhận ba mươi bàn, mỗi tuần còn nghỉ một ngày, giao hàng lại càng ít, trước đây em mới được một lần nhìn thấy họ giao hàng, không ngờ hôm nay lại thấy thật, thật là tốt.”
“Chị Hạ, em có thể hóng hớt chút không?” Tề Tâm vừa cảm thán, vừa dè dặt hỏi. “Nếu chị không muốn nói thì thôi. Đây là chị gọi, hay bạn trai chị gọi?”
“Là chị...” Hạ Hiểu định nói là Cố Sâm, nhưng lại sửa vội “Là bạn chị gọi.”
“Ha ha, bạn chị thật tốt.”
Tề Tâm lẩm bẩm, không hỏi thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô đã có suy nghĩ khác về Hạ Hiểu. Họ mới vào trang viên này chưa lâu, vậy mà cô có thể làm cho nhân viên giao hàng từ Chất lượng AA tới tận cửa phòng mà không cần qua sự kiểm soát của chương trình, khiến Tề Tâm không khỏi nghĩ, bạn của Hạ Hiểu chắc chắn không phải là người bình thường.
Cha của Tề Tâm là bạn của nhà sản xuất, ông ấy đã nhét cô vào làm trợ lý cho nhiếp ảnh gia, và dặn dò cô phải khiêm tốn, ít nói, biết quan sát và không để ý quá nhiều, làm việc sao cho kín đáo. Bây giờ nhìn lại, lời của cha cô quả thật rất đúng.
Vừa mới bắt đầu, Tề Tâm đã quyết định giữ thái độ khiêm tốn và tập trung làm việc.
Còn ở bên kia, Chu Thanh Nhiên sau khi nhận được tin nhắn của quản gia, nhắn lại cho Cố Sâm: “Cậu ăn khuya như vậy không sợ béo à, mai không phải cậu còn lên hình à?”
“Không phải tôi ăn.” Cố Sâm nằm trên giường, trả lời tin nhắn.
“Cảm ơn chú Lý giúp tôi.”
“Không sao, ông ấy đang nghỉ ngơi ở trang viên, có gì cần tôi sẽ nói với chú Lý.” Chu Thanh Nhiên nói.
“Được, lần sau tôi giúp cậu kéo rank game.”
“Trời, sao tốt vậy? Cậu bị sao vậy?” Chu Thanh Nhiên ngạc nhiên vì thái độ cực kỳ tốt của Cố Sâm, bình thường anh chỉ gửi biểu tượng cảm xúc trong tin nhắn thôi. “Khoan đã, cậu nói không phải mình ăn? Nếu không phải cậu, thì ai ăn?”
“Cậu nghĩ sao?”