Ôn Mạn không giấu diếm gì.
Giữa cô và nhà họ Cố từ lâu đã đoạn tuyệt, ân tình chẳng còn.
Cô bình thản nói, “Tôi không rõ, đây là rượu tôi lấy giúp người khác.”
Cố Tinh Tinh, em gái của Cố Trường Khanh, không chịu nổi nữa, cô ta buông lời chửi rủa, “Ôn Mạn, cô đúng là đồ không biết xấu hổ! Trước kia cô chẳng phải yêu anh trai tôi nhất sao? Mới bao lâu mà đã dọn vào sống chung với người khác rồi. Người đó lại còn là anh vợ của anh trai tôi! Cô nói xem, có phải cô cố tình muốn trả thù gia đình tôi không?”
Trả thù ư?
Ôn Mạn cười lạnh, “Tôi không bị Cố Trường Khanh hành đến chết là may rồi, còn đâu sức để trả thù nhà họ Cố?”
Cố Tinh Tinh định lên cơn nữa thì bị mẹ cô ta chặn lại.
Bà Cố giữ thái độ hòa nhã, như thể mọi chuyện vẫn như xưa, “Ôn Mạn, có lẽ con chưa biết, sáng nay công ty của Trường Khanh gặp chút vấn đề! Nghe nói bên phía Hách Thiệu Đình cố ý làm khó dễ.”
Ôn Mạn sững sờ.
Ngay sau đó, cô nhớ đến sự khác thường của Hách Thiệu Đình tối qua, và câu nói của anh: “Đợi tôi bắn hạ con nhạn đã, rồi quyết định là hấp hay nướng!”
Cô cứ nghĩ anh chỉ đang đùa cợt, nhưng hóa ra anh đã thực sự ra tay.
Người đàn ông như vậy thật sự quyến rũ, chỉ nghĩ đến thôi mà cơ thể cô đã nóng lên. Đồng thời, cô cũng cảm thấy hả hê; nhà họ Cố cuối cùng cũng gặp vận xui.
Ôn Mạn không mềm lòng.
Cô nhìn vào tách cà phê, nói giọng bình thản, “Vậy các người nên đi tìm Hách Thiệu Đình hoặc Hách Minh Châu, sao lại đến tìm tôi?”
Bà Cố cười nhạt, “Ôn Mạn, bác biết con là đứa thông minh, sẽ hiểu chuyện. Bác cũng tin rằng con ở bên Hách Thiệu Đình chỉ là bất đắc dĩ, người con thật sự yêu vẫn là Trường Khanh. Bác đảm bảo với con…”
Những lời phía sau, Ôn Mạn không thể nghe tiếp.
Quá kinh tởm!
Cô vừa tức vừa bật cười đến rơi nước mắt, “Bà nghĩ nhiều rồi, bây giờ tôi không còn chút tình cảm nào với Cố Trường Khanh nữa! Tôi khuyên bà nên đi khám tâm thần, nếu không sao có thể nghĩ rằng tôi, Ôn Mạn, lại yêu một người đã khiến gia đình tôi tan cửa nát nhà!”
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Cố Tinh Tinh phía sau la lên, “Ôn Mạn, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu! Tôi không tin là cô không còn yêu anh tôi nữa! Giúp anh ấy không phải là việc cô nên làm sao?”
Ôn Mạn đứng yên tại chỗ, cảm thấy từng hơi thở đều như một nhát dao đâm vào tim!
Phải đấy!
Cô đã từng yêu Cố Trường Khanh sâu đậm, ngu ngốc mà cống hiến tất cả.
Vì vậy, cặp mẹ con này mới dám chắc rằng đến tận hôm nay cô vẫn sẽ phải hết lòng vì Cố Trường Khanh. Nhưng không, mọi chuyện đã thay đổi rồi!
Ôn Mạn là con người, chứ không phải một kẻ không cảm xúc!
Không thể chịu đựng thêm, cô hất hết ly cà phê còn lại vào mặt Cố Tinh Tinh.
Cố Tinh Tinh tức đến hét lên.
Ôn Mạn lạnh lùng nói, “Cô Cố, cô nên học cách giữ thái độ nhã nhặn khi cầu xin người khác, giống mẹ cô!”
Cố Tinh Tinh chưa từng bị sỉ nhục thế này, định cầm ly cà phê hất lại Ôn Mạn, nhưng vừa đưa tay thì đã bị một cánh tay khác giữ lại.
Người đến là Cố Trường Khanh.
Xung quanh, mọi người đều im lặng... tất cả đều nhìn chằm chằm vào họ.
Cố Trường Khanh nghiến răng, quát mắng em gái, “Đủ rồi đấy, còn muốn làm loạn đến bao giờ?”
Đây là lần đầu tiên Cố Tinh Tinh thấy anh trai mình tức giận đến vậy, nước mắt cô ta rơi lã chã, “Anh, em làm tất cả là vì anh! Anh nhìn cô ta đi, cùng người khác hợp sức chống lại anh, thế mà anh còn bênh vực cô ta?”
Ôn Mạn không muốn ở lại thêm, liền quay người bước đi.
Cố Trường Khanh gọi cô lại, giọng điệu bình tĩnh, “Ôn Mạn, tôi không cần em cầu xin thay cho tôi.”
Ôn Mạn không đáp lời.
Cô bước ra ngoài, như vứt bỏ quá khứ phía sau, sẽ không bao giờ ngoảnh lại để tiếc nuối…
Bà Cố vẫn không buông tha, bà ta là người cáo già, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Ôn Mạn?
“Ôn Mạn, con không thể nể chút tình xưa sao?”
Ôn Mạn tức đến run người.
Ngay lúc đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tay còn lại cầm lấy chai rượu từ tay cô.
Ôn Mạn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hách Thiệu Đình…
Mới có năm giờ chiều, sao anh lại về rồi?