“Anh ấy đã giúp tôi!” An Nhiên nhìn thẳng vào Hách Duẫn Tư, giọng nói đầy cảm xúc:
“Hách Duẫn Tư, anh sẽ không bao giờ hiểu được lòng biết ơn của tôi dành cho Cố tổng, vì anh sinh ra đã có mọi thứ. Anh chưa từng nếm trải cảm giác bị dồn vào đường cùng, nên anh không thể hiểu tôi cảm kích anh ấy đến mức nào…”
Cô chưa kịp nói hết, Hách Duẫn Tư đã cắt lời:
“Em không cần nói thêm nữa!”
Trong xe, chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
An Nhiên nhẹ nhàng vuốt trán, giọng khàn đặc:
“Thả tôi xuống xe!”
Hách Duẫn Tư nhìn thẳng phía trước, sau một lúc, giọng anh lạnh lùng:
“Tôi không thiếu phong độ đến vậy. Tôi sẽ đưa em về.”
Anh khởi động xe.
Suốt chặng đường, cả hai không nói thêm lời nào.