An Nhiên nhìn chiếc nhẫn, đôi mắt dần ướt át.
Ký ức về chiếc nhẫn này không đẹp đẽ, cô không hiểu tại sao Hách Duẫn Tư lại lấy nó ra.
Hách Duẫn Tư dường như đọc được suy nghĩ của cô.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay anh lớn và ấm, bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô. Nắm chặt một lúc, anh mới thì thầm bên tai cô:
“Đây là chiếc nhẫn anh đặc biệt đặt làm.”
Chiếc nhẫn duy nhất trên thế giới, và những chữ cái khắc trên đó mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Từ trước đến nay, giữa anh và An Nhiên, chưa bao giờ là cô chủ động tìm đến anh, mà luôn là anh muốn có cô.
Giọng nói của Hách Duẫn Tư khẽ run:
“Đeo cho anh, lần này chúng ta sẽ chậm rãi bắt đầu lại.”