Hách Duẫn Tư gọi cô một tiếng: “An Nhiên.”
An Nhiên quay đầu lại, trong mắt có chút mơ hồ, như phủ một tầng sương mỏng. Cô nhẹ giọng nói:
“Hách Duẫn Tư, tôi biết anh nửa đêm tìm đến đây là có ý gì, nhưng chúng ta… thật sự không hợp.”
Cô ngừng lại một chút, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại mang theo chút gì đó chua xót:
“Tôi chỉ làm công việc bình thường, vậy mà anh đã khó chịu đến mức đó! Nhưng chẳng phải anh đã để Tôn Điềm đến nhà sao? Chẳng phải xe của anh lúc nào cũng có người khác ngồi sao? Hách Duẫn Tư, tôi cũng sợ lắm, tôi sợ một ngày nào đó, chỉ vì tâm trạng anh không tốt, lại bảo tôi rời đi, lại dùng người khác để chọc giận tôi!”
“Vậy nên, Hách Duẫn Tư, thà tôi vất vả một chút, còn hơn là phải dựa vào bất kỳ ai.”
Hách Duẫn Tư trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Em để tâm đến chuyện đó nhiều như vậy sao?”
Giọng An Nhiên mang theo chút nghẹn ngào: “Xuống xe đi, tôi sắp trễ rồi!”