Cố Vân Phàm nhấp một ngụm trà, chậm rãi khen ngợi:
“Mẹ, trà của mẹ đúng là ngày càng ngon. Ở bên ngoài, con chưa từng uống loại nào có thể sánh bằng. Có lẽ con nên để thư ký Trương học hỏi một chút.”
Tùy Vân khẽ lắc đầu, mỉm cười trách móc:
“Con coi thư ký của mình chỉ để bưng trà rót nước thôi à? Như vậy chẳng phải quá lãng phí nhân tài sao?”
Bà nhìn con trai một lượt, khẽ thở dài:
“Mấy năm nay, con trầm ổn hơn, nhưng cũng không còn được ngay thẳng, dứt khoát như trước nữa.”
Cố Vân Phàm bật cười nhạt, tựa lưng vào sofa, giơ tay day nhẹ trán, giọng mang theo chút bất lực:
“Tuổi tác lớn rồi, không còn sức mà bồng bột như trước.”
Tùy Vân ngồi sát lại gần, nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho con trai, giọng nói dịu dàng:
“Mẹ nghe nói dạo gần đây con thường xuyên gặp lại cô ấy. Tiểu Tư Kỳ còn nói, người ta lại từ chối con rồi đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nếu con thực sự chưa quên được, vậy thì hãy tìm cách đưa người ta quay về. Đừng có chọc giận để rồi mất hẳn.”
Cố Vân Phàm mở mắt, ánh mắt thâm sâu, trầm mặc một lúc rồi chậm rãi đáp: