Lục Du không khỏi liếc nhìn ghế phụ, chỗ đó không có ai.
Là vì người đó không ở đây nên Chương Bách Ngôn mới đề nghị đưa cô về sao? Anh ta muốn ôn chuyện cũ, hay muốn thể hiện rằng bây giờ anh ta đã thành đạt, rằng năm xưa cô từ bỏ anh ta là một sai lầm, là vì cô mù quáng ham giàu?
Nhưng sự thật là gì, còn quan trọng nữa không?
Bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Bọn họ đã không còn là họ của quá khứ nữa, cô không còn là Lục Du ngày xưa, anh ta cũng không còn là Chương Bách Ngôn của ngày đó.
Lục Du đang định từ chối,
Thì cánh cửa sau xe bất ngờ mở ra, một giọng nói dịu dàng vang lên:
"Lục Du, thật là trùng hợp! Không ngờ sau bao năm, chúng ta lại gặp nhau ở đây. Đúng rồi, cô có quan hệ họ hàng với cô dâu sao? Tôi nghe nói nhà họ Lý phá sản rồi, thật hiếm thấy cô vẫn tốt với cô ấy như vậy… Lục Du, cô vẫn giống như xưa, vẫn đơn thuần và lương thiện. Dù năm đó cô đã làm chuyện có lỗi với Bách Ngôn, nhưng tôi nghĩ, chắc hẳn cô bị ép buộc nên mới từ bỏ anh ấy."
Cả người Lục Du cứng đờ.