Khi phu nhân Dung phát bệnh, bà khóc cười không ngừng, sau đó toàn thân căng cứng, run rẩy không dứt, răng "lập cập" va vào nhau, cơ thể không thể tự mình chống đỡ, nằm co quắp trên giường như một con cá đang dãy dụa vì mất nước.
Trước kia, mỗi lần bà phát bệnh, Đường mẫu phải giữ chặt bà lại, nhưng giờ tuổi tác của Đường mẫu đã lớn, nên đổi sang Ngọc Hồ ôm bà vào lòng.
"Băng Tâm! Nhanh châm cứu đi!"
Băng Tâm cầm kim bạc trong tay, nhưng phu nhân Dung không ngừng giãy giụa, khiến nàng khó lòng châm kim đúng chỗ: "Giữ chặt thêm! Giữ chặt hơn nữa!"
Đường mẫu vội nhét một miếng vải mềm vào miệng phu nhân Dung, lo sợ bà sẽ cắn phải lưỡi trong lúc kích động, rồi thúc giục Băng Tâm: "Nhanh châm kim đi!"
Một mũi kim được châm xuống, nhưng cơ thể của phu nhân Dung chỉ tê liệt một nửa, các tỳ nữ phải dùng chăn mềm để giữ chặt bà lại, nhưng Băng Tâm không thể châm thêm mũi thứ hai.
Đường mẫu vừa vỗ về phu nhân Dung, vừa khóc nức nở: "Tội nghiệp tiểu thư của tôi, sao phải tự dằn vặt bản thân như vậy? Phật Bà ơi, sao Người không mở mắt thương xót?"
Thuốc đã sắc xong, nhưng không thể cho bà uống, tất cả đều đổ hết ra giường.
Khi sư thái Tịnh Trần đến, phu nhân Dung đã không còn cười khóc nữa, chỉ còn há miệng thở dốc, giống như một con cá mất nước.
Sư thái Tịnh Trần bước nhanh tới, châm thêm hai mũi kim, giúp phu nhân Dung bình tĩnh lại.
Quần áo của phu nhân Dung ướt đẫm, cơ thể kiệt sức, viên thuốc mà sư thái mang đến không thể nhai được, nên phải dùng nước ấm hòa tan và từng thìa bạc nhỏ để đút vào miệng bà.
Hiệu lực của thuốc dần phát huy, phu nhân Dung mơ màng ngủ thiếp đi.