Hộp Thư Bí Ẩn - Lục Vụ

Chương 16: Chỉ còn lại tôi bên cạnh cậu


Chương trước Chương tiếp
Nghe audio

Ngày thứ tư

Sau khi từ biệt Tiền Nhất Đa, Lâm Chúc Nhất ung dung đi dọc con đường, không vội trở về nhà. anh tự nhận mình nên làm điều gì đó có ích, nên vừa đi vừa ngẫm nghĩ dưới cơn gió lạnh. Một phương trình chỉ có một số nghiệm nhất định, nhưng cách giải lại không cố định. Suy luận cũng nên tuân theo nguyên tắc đó, tùy cơ ứng biến. Ngoài ra, những phương pháp phi chính thống chưa chắc đã không hữu dụng. Lâm Chúc Nhất liền gọi Lục Trà Vân tới. Trong lúc chờ đợi, nhận ra trời đã khuya, gió rét buốt, anh vô thức lo lắng cô lạnh nên mua một cốc trà sữa nóng. Không ngờ Lục Trà Vân cũng nghĩ vậy, mang theo một chiếc bình giữ nhiệt đựng sữa nóng đến.

Hai người nhìn nhau, rồi bật cười. Họ trao đổi đồ uống nhưng không uống, chỉ cầm giữ trong tay, sóng vai đi dạo dưới cơn gió lạnh. Đường phố vắng bóng người, đèn đường leo lét, còn trung tâm thương mại đối diện thì sáng trưng. Nhưng sự náo nhiệt đó thuộc về người khác. Họ cứ thế tự mình rời xa.

Rẽ qua một khúc cua, Lâm Chúc Nhất nói:
“Trước hết, phải nói rõ, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Tìm được thùng rác nào vừa với cậu , tôi sẽ ném cậu vào đó.”

Lục Trà Vân nghiêm túc đáp:
“Ồ, vậy cậu tìm thùng rác lớn một chút nhé.”

“Đừng ngắt lời tôi, tôi quên mất mình định nói gì rồi.”

Lục Trà Vân nhún vai, cười nhẹ:
“Ừ hứ.”

“Phản ứng gì vậy?”

“Cậu bảo tôi đừng ngắt lời, nên tôi chỉ có thể ‘ừ hứ’ thôi.”

“cậu lại ngắt lời tôi rồi. Cũng không được cười. Tôi muốn nghiêm túc nói chuyện với cậu .”

“Ừ hứ.”

Lâm Chúc Nhất liếc cô bằng ánh mắt hờ hững, không chút cảm xúc nói:
“Tôi biết Bạch Kim Đào đã chết. Ngày đầu tiên cậu gặp tôi, cậu nói về vụ mất tích của Bạch Kim Đào. Vậy nên cậu quay về đây là có mục đích. cậu phát hiện hồ sơ vụ án của Bạch Kim Đào, đoán ra hung thủ, rồi gặp hắn. cậu dùng cách nào đó để cảnh cáo hắn, vì thi thể không được xử lý triệt để nên sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Một khi phát hiện ra thi thể, vụ mất tích sẽ biến thành án hình sự. Điều cậu làm là chờ đợi, đợi cho mọi chuyện lộ ra.”

“Ừ hứ.” Khuôn mặt cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, như không hề bận tâm.

“Tôi còn phát hiện ra một điều bất ngờ. Vương Miễn thuê căn hộ của tôi là nhờ cậu giới thiệu. Một đồng nghiệp của anh ta tốt nghiệp trường chúng ta, cậu đã liên lạc với anh ta và bảo rằng nhà tôi có căn hộ trống cần cho thuê. Đây đều là những chuyện trước khi cậu ra nước ngoài. cậu đúng là tính toán sâu xa.”

“Ừ hứ.”

“Nhưng điều này cho tôi vài manh mối. Thứ nhất, Vương Miễn và vụ của Bạch Kim Đào chắc chắn có liên quan. Mối liên hệ này không phải do bất chợt mà là nội tại, vậy nên không phải mâu thuẫn về tiền bạc mà là mâu thuẫn tình cảm. Thứ hai, thi thể của Bạch Kim Đào có khả năng sắp bị phát hiện, nếu không hung thủ đã không vội vàng ra tay, giết chết đồng bọn.”

“Ừ hứ.”

“Vụ của Vương Miễn và vụ của Bạch Kim Đào có tính chất khác nhau. Vụ đầu tiên có hiện trường và thi thể đầy đủ, trong khi vụ sau chỉ có lời khai và ảnh chụp. Nếu có manh mối nào thì cũng đã bị xử lý. Vậy nên vụ của Vương Miễn nên dùng phương pháp liệt kê, liệt kê tất cả khả năng rồi loại trừ dựa trên manh mối. Còn vụ của Bạch Kim Đào nên dùng cách suy ngược, xác định hung thủ trước rồi suy ra phương thức gây án.”

“Nghe có vẻ hợp lý.”

“Vương Miễn bị giết tại nhà, hung thủ chắc chắn là một người đàn ông. Xương sọ của anh ta bị đập vỡ bằng búa, phụ nữ gần như không dùng phương pháp này, trừ khi có nhiều người hợp tác. Còn để tránh bị camera giám sát phát hiện, chỉ có hai khả năng: rời đi bằng cách đánh lạc hướng hoặc tiếp tục ở lại khu dân cư. Nếu rời đi thì có hai cách chính: dùng phương tiện giao thông hoặc cải trang. Nếu ở lại thì có thể là cư dân trong khu hoặc trốn ở đâu đó. Hiện tại, bằng chứng ủng hộ khả năng ở lại, vì rõ ràng hung thủ rất hiểu về điều kiện cách âm trong khu.”

“Vậy đã kiểm tra danh sách chủ nhà trong khu chưa?”

“Không tìm được ai khả nghi, nhưng tôi nghi ngờ rằng tài sản có thể được mua dưới tên người quen. Nếu Vương Miễn là nạn nhân đã được chuẩn bị từ một năm trước, thì hung thủ cũng đã sớm chuẩn bị nhà cửa.”

“Vậy cậu chắc chắn thế thì cứ kiểm tra camera giám sát đi. Xem có ai khả nghi xuất hiện trong vài ngày sau vụ án không.”

“Đợi tôi xác định thêm chút nữa, rồi tôi sẽ đề xuất vậy.”

Lục Trà Vân hỏi:
“Còn vụ của Bạch Kim Đào thì sao? Người này làm thế nào để biến mất trong căn phòng kín?”

“Tôi nghi ngờ rằng đây vốn không phải là phòng kín.”

Lục Trà Vân hứng thú nhướng mày:
“Tại sao?”

“Người phát hiện đầu tiên là Hồ Nghị. Nếu hắn là hung thủ, hắn hoàn toàn có thể sắp đặt hiện trường thành phòng kín. Cửa đúng là khóa từ bên trong, nhưng chưa chắc cửa sổ như vậy. Hắn có thể vào phòng rồi khóa cửa sổ lại.”

“Cậu nói là Bạch Kim Đào bị Hồ Nghị đưa qua cửa sổ? Chuyện này rất khó. Bạch Kim Đào là một người đàn ông trưởng thành cao gần 1m8, nhà lại ở tầng bốn. Cho dù còn sống hay đã chết, Hồ Nghị đều khó mà mang anh ta xuống lầu, rồi ra khỏi khu.”

“Vậy nên hắn hẳn phải có đồng bọn. Hoặc là Vương Miễn, hoặc là Ôn Trường Niên, hoặc là cả hai. Điều này cũng giải thích được bằng chứng ngoại phạm của Hồ Nghị. Đây là một vụ phạm tội có tổ chức.”

Lâm Chúc Nhất dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, chăm chú quan sát biểu cảm của Lục Trà Vân, muốn bắt lấy chút cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt cô. Cô biết rõ hung thủ, cũng có thể đã suy luận ra phương thức gây án. Vậy nên anh cố tình nói ra suy luận trước mặt cô. Nếu anh đoán đúng, Lục Trà Vân hẳn sẽ che giấu sự bất an. Ngược lại, cô sẽ tỏ ra thoải mái. Nhưng Lâm Chúc Nhất không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ thấy mái tóc cô bị gió thổi loạn bên tai. anh giơ tay giúp cô gạt nó ra sau tai.

Lục Trà Vân hỏi:
“Vậy cậu cơ bản đã chắc chắn hung thủ là Hồ Nghị? Cậu cho rằng hắn hợp tác với người khác giết Bạch Kim Đào, sau đó lại giải quyết đồng bọn?”

“Cơ bản là vậy. Hồ Nghị là kẻ tình nghi lớn nhất. Thứ nhất, sau cái chết của Bạch Kim Đào, hắn được lợi nhiều nhất. Thứ hai, việc giết một người đàn ông trưởng thành và vận chuyển thi thể, dù Bạch Viên và Vương Thiến Nghi hợp sức cũng rất khó thực hiện. Hơn nữa, khả năng họ tiếp xúc với Ôn Trường Niên hoặc Vương Miễn cũng rất thấp.”

“Động cơ hợp lý. Còn bằng chứng thì sao?”

“Sẽ có bằng chứng. Vụ của Bạch Kim Đào, dù không còn chứng cứ, chỉ cần vụ Vương Miễn được kết án cũng đủ rồi.”

“Vậy phương thức gây án thì sao?” Lục Trà Vân vừa nói vừa nghiền nát một chiếc lá khô dưới gót giày.

“Tôi sẽ nghĩ ra.”

“Vậy cậu cố mà nghĩ đi. Dù ai giết người, ai bị giết, đó là chuyện của người khác. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm cậu. Hôm nay cậu trông có vẻ ổn, vậy tôi có thể nói với cậu một chuyện.” Cô nở nụ cười, nụ cười như một con mèo hoang vồ lấy chim sẻ với vẻ đắc ý, “Cậu còn nhớ bạn cùng phòng của cậu, Thái Chiếu không? Người luôn chải tóc cao lên, làm mình cao thêm năm centimet ấy.”

“Nhớ.”

“Cậu còn liên lạc với anh ta không?”

“Có. Cậu muốn nói là thông tin cho thuê nhà của tôi là do anh ta nói cho cậu biết, điều đó tôi biết rồi, không kích thích được tôi đâu.”

Lục Trà Vân cười sâu hơn, “Cậu biết không, Chúc Nhất? Ban đầu cậu có triệu chứng trầm cảm nhưng không rõ ràng, và anh ta là người phát hiện đầu tiên. Anh ta nhầm tưởng rằng cậu đang theo đuổi tôi, nên bí mật liên lạc với tôi, muốn tôi kích thích cậu phát bệnh, hy vọng bệnh tình của cậu trầm trọng hơn đến mức tự sát.”

“Tại sao?”

“Vì nếu có người tự sát trong ký túc xá, nhà trường để giữ bí mật sẽ cho tất cả bạn cùng phòng được xét tuyển thẳng sau đại học.” Lục Trà Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, bàn tay lạnh như băng. “Cậu nghỉ học rồi, nhưng anh ta vẫn đến thăm cậu vài lần, đúng không? Con người thật thú vị. Cậu có bao giờ nghĩ, rốt cuộc điều gì đã khiến cậu trầm cảm? Điều gì đã khiến cậu suy sụp không?”

Lâm Chúc Nhất nở một nụ cười hờ hững, nhún vai giống như Lục Trà Vân, “Ừ hứ?”

“Cậu rất cô độc, không ai hiểu được cậu, và mọi người dễ dàng bị cậu nhìn thấu. Cậu biết Thái Chiếu kết bạn với cậu vì có ý đồ riêng, chỉ xem cậu như cái cớ để tán tỉnh phụ nữ, ngoài mặt thì coi cậu như bạn thân nhưng sau lưng lại hạ thấp cậu không còn gì.”

“Vậy thì sao?”

“Cậu biết chỉ có tôi hiểu cậu. Cậu càng chống đối tôi, càng căm ghét tôi, thì càng phải thừa nhận rằng, cậu chỉ còn tôi. Chúng ta là hai mặt của cùng một đồng xu.”

Lâm Chúc Nhất lạnh lùng hất tay cô ra, quay người bỏ đi, “Tự mình đa tình là một căn bệnh. Cậu nên đi chữa đi. Tôi có thể giới thiệu bác sĩ cho cậu.”

Anh trở về nhà, lòng ngập tràn hỗn loạn. Mẹ Anh vẫn đang ở phòng khách gấp giấy bạc, thấy Anh về liền hỏi:
“Con vừa đi đâu về mà lâu thế?”

“Không có gì.”

“Có phải đi gặp Tiểu Lục không? Mẹ thấy con còn mang đồ ăn ra ngoài mà.” Bà mỉm cười đầy ẩn ý, như thể đã ngửi thấy sự mờ ám trong không khí.

“Cũng có thể coi là vậy.”

“Đừng nản lòng, con trai. Mẹ thấy Tiểu Lục có thiện cảm với con. Con gái mà, đôi khi miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo thôi.”

Lâm Chúc Nhất thở dài, hiểu rằng hình ảnh người con trai lý tưởng trong lòng mẹ anh và chính anh là hai con người hoàn toàn khác biệt. Người con trai lý tưởng ấy phải là một người bình thường, biết quan tâm đến tình yêu nam nữ, biết trân trọng những điều hạnh phúc đời thường. Thi đỗ công chức, cưới vợ sinh con, mỗi năm du lịch hai lần – đó là hình mẫu hạnh phúc cao nhất mà mẹ anh có thể nghĩ đến.

anh cười khổ, trong đầu lại vang vọng những lời của Lục Trà Vân, lòng chua xót như một kẻ cô đơn lạc bước giữa hoang mạc, không thấy bóng dáng một ai bên cạnh.

Về phòng, anh gắng gượng lấy lại tinh thần, gọi cho Tiền Nhất Đa, kể sơ qua suy luận của mình. Tiền Nhất Đa cũng đồng ý rằng Hồ Nghị là hung thủ tiềm năng, và xác định trọng tâm điều tra tiếp theo. Trước hết sẽ kiểm tra lịch trình của Hồ Nghị vài ngày sau vụ án tại công ty, đồng thời xem xét camera giám sát trong khoảng thời gian đó và điều tra xem hắn có người thân nào đã mua nhà trong khu xảy ra án mạng không. Nếu có phát hiện, có thể triệu tập Hồ Nghị để thẩm vấn.

Cúp điện thoại, Lâm Chúc Nhất ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Thái Chiếu trên ứng dụng chat:
“Dạo này cậu thế nào?”

Gương mặt và hình dáng của Thái Chiếu trong ký ức cậu giờ đã mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng cười ồn ào và hình ảnh cậu ta khoác vai bá cổ, thân thiết gọi cậu là anh em. Lâm Chúc Nhất luôn biết những trò nhỏ nhặt của Thái Chiếu, cố tỏ vẻ không bận tâm, mặc cho cậu ta hạ thấp mình để nâng bản thân lên.

Nửa tiếng sau, Thái Chiếu trả lời, gửi một biểu cảm vui nhộn thể hiện sự ngạc nhiên:
“Ôi, cuối cùng cậu cũng nhớ ra tài khoản của mình rồi à? Không dễ đâu nha.”

“Ừ.”

“Sao thế, nhớ tôi à? Tôi dạo này cũng bình thường thôi. Mới đi làm, công việc hơi mệt, đồng nghiệp toàn ngốc nghếch. Tôi định thi nghiên cứu sinh, nếu đỗ thì sẽ đi học tiếp.”

“Ừ.”

“Cậu thật đáng ghen tị, được ở nhà mãi thế. Cậu dạo này ổn chứ?”

"Cũng ổn."

“À đúng rồi, tiện hỏi luôn. Thứ bảy tuần này cậu rảnh không? Qua đây tụ họp một chút, tôi vừa kiếm được một chai rượu ngon, Yamazaki 18.”

“Tôi không uống rượu được bây giờ.”

“Đừng phá hỏng không khí mà, anh em gặp nhau chẳng phải tìm cái cớ thôi sao. Lâu rồi không gặp, để tôi mời cậu ăn bữa cơm.”

“Thôi đi, gặp nhau rồi có khi tôi lại làm mất hứng hơn.”

“Cũng đúng thật.” Anh ta gửi một biểu tượng “ôm đầu thở dài”. “Cậu tìm tôi có việc gì à? Đừng bảo là vay tiền nhé.”

“Không phải. Chỉ là tôi tò mò, trong mắt cậu tôi là người như thế nào.”

“Sao đấy! Đột nhiên muốn tôi khen à? Cậu đẹp trai ngời ngời đấy.”

“Không, không phải cái đó. Tôi có phải là người khiến người khác rất khó chịu không?”

“Cậu không uống thuốc đấy à? Thuốc không được bỏ đâu!”

“Đừng đánh trống lảng, tôi chỉ tò mò thôi.”

“Chuyện này nói thế nào nhỉ. Mọi người đều là người bình thường, đôi khi cũng có những khuyết điểm bình thường. Chịu khó thông cảm cho nhau là được.”

“Không, tôi không phải người bình thường.”

Thái Chiếu tưởng cậu đang nói đùa:
“Đúng rồi, cậu không phải người bình thường, cậu là tiên nữ hạ phàm.”

Lâm Chúc Nhất mỉm cười yếu ớt:
“Thật ngại quá, trước đây tôi đã làm phiền cậu nhiều.”

“Này, cậu không sao chứ, sao tự nhiên nói mấy câu như vậy?”

“Thật ra có chút chuyện, nhưng nói chuyện với cậu xong, tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”

“Đúng rồi, anh em mà, ai với ai chứ.”

“Vậy thì cảm ơn cậu.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Chúc Nhất thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu bình tĩnh đứng dậy, lấy cây lau nhà ra và dọn dẹp phòng ốc. Sau đó, cậu nhắn tin cho Lục Trà Vân:
“Cậu thích màu gì?”

“Không có sở thích đặc biệt. Sao lại hỏi vậy?” Cậu tưởng tượng ra dáng vẻ của Lục Trà Vân lúc này, có lẽ là chống cằm nhìn điện thoại, không hiểu ý, nhưng khó giấu được nụ cười nhàn nhạt đầy hứng thú.

“Tôi định đan cho cậu một chiếc khăn quàng cổ.”

“Tôi không quen dùng khăn quàng cổ. Cậu đan găng tay cho tôi là được.”

“Được thôi.”

“Cậu nghĩ thông rồi à?”

“Đúng vậy. Tôi vừa liên lạc với Thái Chiếu, và xác nhận một sự thật mà đáng ra tôi phải thừa nhận từ lâu.”

“Sự thật gì?”

“Tôi không hề quan tâm đến Thái Chiếu, không quan tâm anh ta nghĩ gì, không quan tâm anh ta làm gì. Người khác chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ quan tâm bản thân mình. Và tôi cũng không quan tâm cậu.”

“Thật sao? Vậy sao cậu lại tức giận lúc nãy?”

“Vì cậu biết nhiều hơn tôi. Chuyện của Thái Chiếu tôi không biết, nhưng cậu lại biết. Tôi không thể chấp nhận bản thân thua kém cậu. Đặt cược một lần nhé. Vụ của Bạch Kim Đào, cậu mất bao lâu để nghĩ thông suốt?”

“Một tuần.”

“Có thông tin gì mà tôi không biết không?”

“Có một số.”

“Tốt. Vậy tôi cũng sẽ đưa ra câu trả lời trước thứ tư tuần tới, còn ba ngày. Chúng ta cược đi. Nếu tôi tìm ra câu trả lời trước thứ tư, cậu từ nay phải biến khỏi cuộc sống của tôi. Tôi xuất hiện ở đâu, cậu phải giữ khoảng cách một cây số với tôi. Nếu tôi thua, cậu muốn xử tôi thế nào cũng được. Cậu có muốn tôi chặt một ngón tay để tạ lỗi, tôi cũng chỉ hỏi là tay trái hay tay phải.”

Nửa giờ sau, Lục Trà Vân mới nhắn lại:
“Được thôi. À, còn găng tay tôi muốn màu xám. Dễ phối đồ hơn.”

“Được.”

Tắt điện thoại, Lâm Chúc Nhất lấy ra một cuộn len màu đỏ. Cậu bướng bỉnh quyết định chọn màu sặc sỡ nhất để đan cho cô, như thể muốn chọc tức cô.

Chương trước Chương tiếp


Bình luận
Sắp xếp
    Chương trước Chương tiếp
    Loading...