Tiến lại gần hơn, Giang Dịch Hoài mới nhận ra, mái tóc xoăn sóng đẹp đẽ của Tô Vũ Miên giờ đã được duỗi thẳng, và màu tóc yêu thích của anh cũng được cô nhuộm lại thành đen tuyền.
Không trang điểm, cũng không mang giày cao gót.
Chỉ một chiếc áo phông trắng, giản dị đến triệt để.
Chỉ là… đôi mắt cô dường như còn sáng hơn trước kia, hoàn toàn không thấy chút gì của nỗi buồn sau chia tay.
Nếu đây là cô giả vờ, thì Giang Dịch Hoài phải thừa nhận, cô giả vờ rất tốt.
Tốt đến mức khiến anh cảm thấy bực bội.
Tô Vũ Miên nhíu mày. Cô quá hiểu anh, vẻ mặt này chính là dấu hiệu sắp nổi giận.
“Hừ,” chỉ nghe anh bật cười khinh bỉ, “nhưng mà, mắt nhìn của cô cũng không ra gì. Ở bên tôi nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên có chút tiêu chuẩn chứ? Đừng ai cũng được, nếu không, chẳng phải làm mất mặt tôi, người từng là bạn trai cô sao?”
“Mất mặt?” Tô Vũ Miên cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng trong nụ cười ấy lại thoáng chút bi thương.
Đáng tiếc là Giang Dịch Hoài không nhận ra.
Trong đầu anh lúc này toàn là hình ảnh Tô Vũ Miên tươi cười nhẹ nhàng với người đàn ông khác, nghĩ đến lại càng giận dữ.
Anh tự cho rằng cảm giác này là “ý thức lãnh địa” của giống đực.
Tô Vũ Miên, một khi đã thuộc về anh, dù anh không cần nữa cũng không thể để những kẻ tầm thường chạm vào.
“Tôi còn có việc, đi trước đây.” Tô Vũ Miên không muốn nghe anh nói tiếp.
“Đi? Cô đi đâu? Đến căn hộ của Triệu Vũ Vi? Cô cũng chỉ có chỗ đó để về thôi. Nhưng lần này xem ra cũng biết điều đấy, mang theo cả chi phiếu và giấy tờ. Giỏi lắm, cô muốn chơi đùa đúng không?”
Lòng Tô Vũ Miên nhói lên.
Cô đã quen với tính khí khó chịu, thậm chí có phần ngạo mạn của anh, nhưng khi nghe những lời này, cô vẫn không khỏi cảm thấy tổn thương.
Anh nghĩ cô chỉ đang đùa giỡn sao?
Tô Vũ Miên cố gắng giữ nhịp thở, nỗ lực bình tĩnh lại, rồi nhẹ nhàng nói: “Thứ nhất, tôi và anh Triệu chỉ là bạn bè bình thường, không phải như anh nghĩ.”
“Thứ hai, chúng ta đã chia tay rồi, anh nghĩ sao là việc của anh.”
Đúng lúc này, chiếc xe cô gọi đã đến.
Tô Vũ Miên mở cửa xe, ngồi vào bên trong: “Tài xế, làm phiền anh đi.”
Giang Dịch Hoài khẽ cười khẩy, Tô Vũ Miên ngày càng “giỏi” nhỉ.
Cuộc cãi nhau ba tháng trước, cô cũng từng dùng chiêu này để dọa anh.
Lần này thì hay rồi, cô trực tiếp mang đàn ông đến trước mặt anh, cô gan đến mức nào chứ?
Bỗng một đôi tay mềm mại vòng lấy tay anh, Phương Tình nhẹ nhàng dựa sát vào anh: “Dịch Hoài, sao anh lại đi ngay thế? Cũng không đợi em…”
Mùi nước hoa nồng nặc phảng phất, Giang Dịch Hoài cau mày, nhưng không đẩy cô ra, trái lại còn vòng tay ôm lấy eo cô: “Sao thế? Muốn đi cùng tôi à?”
Cô ta biết tìm đàn ông, chẳng lẽ anh không biết tìm phụ nữ sao?
Trên xe —
Tô Vũ Miên nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hình ảnh thân mật của đôi nam nữ phía sau, cô bỗng cười tự giễu.
Thì ra không chỉ có Thời Mộc Hy…
Sáu năm qua, hóa ra đều như đem cho chó ăn cả.
Ánh mắt liếc thấy chiếc taxi dần dần rời xa, vẻ mặt Giang Dịch Hoài lập tức thay đổi.
Anh lạnh lùng gạt tay Phương Tình ra.
Phương Tình ngơ ngác không hiểu chuyện gì, muốn tiếp tục dán vào anh, nhưng ngay sau đó bị anh lạnh lùng đẩy ra, bước đi không quay đầu lại.
“Này… Dịch Hoài! Giang Dịch Hoài, anh đứng lại đó cho tôi!”
Cô ta tức giận cắn môi.
Giang Dịch Hoài lên xe, vừa khởi động động cơ, vừa gọi cho Giang Kỳ Đình.
“… Anh? Không phải anh đang xem mắt sao?”
Giang Dịch Hoài nghiến răng: “Em nói cho Tô Vũ Miên biết chuyện hôm nay anh ở nhà hàng Tây Ngạn đúng không?”
“Em có thể làm ơn thông minh một chút, đừng nói lung tung với người ngoài được không?”
“Mẹ ép anh đi xem mắt, em không giúp anh giấu diếm, còn báo cho cô ta biết để cô ta cố tình tìm một gã đến chọc tức anh, em có thể bớt ngốc đi một chút, đừng làm chuyện ngu ngốc được không?”
Giang Kỳ Đình bị giọng điệu bực tức của anh làm cho hoảng hốt: “Khoan đã, anh nói gì vậy? Em khi nào đã…”
Bị một trận mắng vô lý, Giang Kỳ Đình nhìn vào điện thoại vừa bị cúp máy, không khỏi ngơ ngác.
“...Tôi đã làm gì cơ chứ?”
Chưa kịp bực bội quá lâu, quản gia đã mang danh sách quà tặng đến, "Tiểu thư, cô xem những thứ này đã đủ chưa?"
Giang Kỳ Đình liếc qua, đều là đồ tốt, kiểm tra lại cẩn thận rồi hài lòng gật đầu.
“Những thứ này là để tặng cho giáo sư Âu Dương, chuẩn bị cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra sai sót, hiểu chưa?”
“Vâng.”
...
“Cô Tô, đây là căn nhà tốt nhất gần Đại học B, cô nhìn xem, ánh sáng và môi trường thế này, bao nhiêu người đang chờ thuê đấy. Nếu cô còn chưa quyết định, có khi căn này cũng sẽ mất luôn đó.”
Người môi giới nhiệt tình giới thiệu, Tô Vũ Miên đã nhìn qua khắp nơi.
Nhà không lớn, có hai phòng ngủ, một phòng khách, nội thất đã từ mười mấy năm trước, vừa cũ vừa nhỏ, lại là nhà thang bộ.
Nhưng ưu điểm rất rõ ràng.
Không chỉ gần Đại học B, bên cạnh còn gần thư viện, giao thông thuận tiện, đặc biệt là ánh sáng và môi trường rất tốt.
Nếu muốn bắt đầu lại, nơi này quả thật rất phù hợp.
“Được, tôi thuê.”
Cô liền ký hợp đồng thuê một năm.
Khi Triệu Vũ Vi trở về, liền thấy hành lý đang mở bày ra trên sàn.
“Cậu định chuyển đi à?”
Tô Vũ Miên đang thu xếp quần áo: “Ừ, mình đã tìm được nhà rồi.”
Triệu Vũ Vi ồ một tiếng, đoán: “Giang Dịch Hoài đến tìm cậu rồi? Tốt đấy, lần này cũng kiên trì được một tuần. Để cho mấy tên đàn ông khốn kiếp như vậy phải lạnh nhạt một chút, kẻo cứ được đằng chân lân đằng đầu, thật sự nghĩ mình là nhân vật số một…”
Tô Vũ Miên ngừng động tác, hai người nhìn nhau.
“Vũ Vi, lần này mình thật sự đã chia tay với Giang Dịch Hoài rồi, mình sẽ không quay lại nữa.”
Triệu Vũ Vi ngẩn người, đột nhiên có chút tin tưởng.
Sáu năm qua, cô đã nhìn thấy Tô Vũ Miên từng chút từng chút che giấu bản thân vì Giang Dịch Hoài, ánh hào quang của cô cũng dần phai nhạt, trở thành một người phụ nữ chỉ biết xoay quanh đàn ông.
Không, những người phụ nữ xoay quanh gia đình còn được coi là nội trợ đúng nghĩa, có danh phận đàng hoàng. Còn Tô Vũ Miên thì sao?
Giang Dịch Hoài thật sự là một kẻ phá hoại!
“Chia tay đúng rồi! Đáng ra nên thế từ lâu rồi! Trên đời này thiếu gì đàn ông, đâu phải chỉ có mình Giang Dịch Hoài!”
“Ừ ừ!” Tô Vũ Miên gật đầu.
“Khụ… Nhưng mà, lần này thật sự chắc chắn chứ? Không phải hai ngày nữa cậu lại hớn hở quay về đó chứ?”
“...” Tô Vũ Miên cười khẽ.
Trên đường về, cô tiện ghé qua chợ.
Ngôi nhà đã cũ, lớp sơn tường bong tróc khá nhiều.
Đồ đạc trong nhà trông cũng như những món đồ cổ mang dấu ấn của thời gian.
Cô dự định mua một ít sơn không gây hại cho môi trường để sơn lại nhà.
“Làm phiền anh rồi.”
Người lái xe giúp cô lần lượt đưa những thùng sơn từ cốp xe ra.
Tô Vũ Miên ngước nhìn lên, tầng bảy...
Chỉ có thể tự mình leo thôi.
Vì phải sơn lại tường, tất nhiên đồ đạc trong nhà cũng cần di chuyển một chút, tiện thể cô cũng sẽ sắp xếp lại bố cục.
Cô để mở cửa, lần lượt mang từng thùng sơn lên.
Thùng sơn không nhẹ, cô cố sức lắm mới mang được, leo hai tầng lại nghỉ một lát, rồi tiếp tục, đến khi tất cả thùng sơn đều đã được mang lên thì cô đã thấm mệt, thở hổn hển.
Nghỉ ngơi vài phút, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, dần dần lấy lại sức.
Cầm dụng cụ sơn lên, cô nhắm vào tường một lúc, rồi —
Xắn tay áo lên, bắt đầu công việc!