Mấy ngày liên tiếp, Khương Vu không ăn uống được gì và cũng chẳng ngủ yên.
Sở Lăng không bắt nàng hầu hạ giường chiếu nữa, dù hắn làm rất hung hãn, nhưng bình thường không phải là người tham dục.
Tuy vậy, Khương Vu vẫn phải chuẩn bị mực cho hắn mỗi ngày.
Sở Lăng không thích người khác đến gần, nhưng dùng nàng thì lại quen tay.
Điều này khiến Khương Vu nghiến răng giận dữ, nhưng vẫn phải cúi đầu, cung kính hầu hạ hắn.
Hắn cũng chẳng lo nàng lấy trộm bí mật mà hãm hại hắn. Khương Vu thực sự muốn làm thế, nhưng đúng là nàng không đủ năng lực để làm chuyện này, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thực ra, Sở Lăng sẽ không bao giờ để xuất hiện bất kỳ kẻ địch nào có thể uy hiếp hắn. Huống hồ nàng chẳng biết phải lấy trộm thứ gì, mà có trộm được cũng chẳng biết đưa cho ai.
Phiền phức quá.
Nàng bắt đầu nhớ Mạc Dương Châu, nếu không gặp hắn sớm, Khương Vu cảm thấy mình sẽ phát điên mất.
Vậy là nàng gửi thiệp thăm công chúa Thanh Dương.
Cả hai giờ đã ngầm hiểu nhau, nàng gửi thiệp thì bên kia sẽ biết cách sắp xếp.
Nhưng lần này Khương Vu không đến được.
Trên đường đi, nàng gặp con trai mình.
Sở Diệp đang đứng trước một quán rượu, chuẩn bị bước vào cùng với mấy thiếu niên đồng lứa, tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Bọn chúng vừa cười đùa vừa lần lượt bước vào quán.
Dù ai nấy đều bộc lộ vẻ phóng khoáng, khí chất thanh xuân tươi trẻ, nhưng trong số đó, con trai nàng vẫn là người nổi bật nhất.
Trong lòng Khương Vu tràn đầy niềm tự hào, dẫu không gần gũi, nhưng nó vẫn là đứa con nàng mang thai mười tháng sinh ra, dẫu không do nàng nuôi dạy, vẫn trưởng thành thành một tài tử xuất chúng.
Nàng không gọi A Diệp lại, dù gặp được không dễ, nhưng nàng cũng không muốn làm phiền niềm vui tụ họp bạn bè của nó.
Thấy con vào trong quán, Khương Vu kéo rèm xe xuống, dặn người hầu lát nữa thanh toán trước cho bọn chúng rồi mới rời đi.
Xe ngựa chưa đi được xa, bỗng dừng lại.
“Phu nhân,” phu xe lên tiếng, “thiếu gia đến rồi.”
Khương Vu ngạc nhiên, vén rèm nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy chàng thiếu niên đang chạy đến.
Nàng không nén được vui mừng, đôi mày khẽ cong lên, vui vẻ bước xuống xe dưới sự dìu đỡ của người hầu.
“A Diệp,” nàng mỉm cười, “chậm lại nào.”
Vì chạy quá nhanh nên cậu thiếu niên vẫn còn thở hổn hển khi dừng lại, nhưng nhanh chóng điều chỉnh, cung kính hành lễ: “Mẫu thân.”
“Sao con lại đến đây?”
“Hài nhi thấy xe của mẫu thân, đã gặp nhau thì sao mẫu thân….” Nói đến đây, Sở Diệp thoáng chút do dự, “sao không gọi hài nhi lại?”
Không hẳn là trách móc, nhưng giọng nói có phần thất vọng.
Khương Vu hơi bối rối, sợ con hiểu lầm: “Mẫu thân chỉ không muốn làm phiền cuộc vui giữa con và bạn bè thôi.” Trong lòng lại vì sự quan tâm của con mà dâng lên niềm vui.
Đối với con cái, nàng khác với Sở Lăng.
Con cái nàng luôn xa cách nàng, trong lời nói thường mang vẻ lạnh nhạt, khiến nàng nhiều lần đau lòng, nhưng mỗi khi thấy con có chút gì thân thiết với mình, nàng lại không kìm được mà bỏ qua những tổn thương đó.
“Chuyện khác sao quan trọng bằng mẫu thân?” Giọng Sở Diệp vội vàng thêm đôi phần, như thể người bị tổn thương là cậu vậy, nhưng rồi chẳng biết nghĩ gì mà ánh mắt dần trở nên ảm đạm. Cậu nhanh chóng liếc nhìn đám người hầu phía sau Khương Vu rồi kìm lại vẻ khẩn thiết khi nãy, “Nếu đã gặp nhau, mẫu thân có rảnh không, có thể cùng… hài nhi uống trà được không?”
Khương Vu đương nhiên sẵn lòng, thậm chí còn hơi bất an.
Hai người đi đến một trà quán gần đó.
Thực ra cũng không có nhiều chuyện để nói, Sở Diệp năm nay đã qua kỳ thi hội, hiện tại đang học ở Quốc Tử Giám, chỉ còn chờ đến năm sau để tham gia kỳ thi đình.
Khương Vu cũng không lo lắng gì, có Sở Lăng là cha là một lẽ, hơn nữa bản thân A Diệp cũng rất xuất sắc, lần thi hội này, cậu đã giành vị trí đầu bảng.
Dù vậy, nàng vẫn hỏi vài câu về chuyện học hành.
Khương Vu nghĩ A Diệp chắc cũng biết nàng chẳng hiểu gì nhiều, nhưng cậu không hề tỏ ra chán ngán, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của nàng.
Nàng bắt đầu cảm thấy việc gửi con về nhà cũ nuôi dưỡng cũng không phải điều xấu.
Tính tình đứa trẻ này hoàn toàn khác với cha nó, trông có vẻ được dạy dỗ rất tốt.