Tạm thời đã có chủ ý, lúc An Quốc Công gặp lão phu nhân, trong lòng cũng bớt đi đôi phần phiền muộn.
Lão phu nhân họ Từ vẫn khăng khăng rằng, cao tăng đã tính toán, Thôi Khuê khắc vận mệnh của Kỷ Minh Đạt, chỉ có Ôn Tòng Dương mới giúp nàng vượng phu ích tử.
An Quốc Công thử dò hỏi sâu thêm vài câu, thấy mẫu thân thực sự không chịu nói nhiều, bèn giả vờ nhíu mày suy tư, hồi lâu thở dài: “Chuyện này khó xử thật.”
“Có gì mà khó xử?” Lão phu nhân xoay chuỗi Phật châu, cười nhạt: “Minh Đạt là cháu ngoại ruột của phu nhân nhà bên ấy, nhà họ Ôn tuyệt đối không chối từ. Còn về nhà họ Thôi, đã là chuyện hôn sự do vợ con đề xuất, để bà ấy tự mình đi từ hôn là xong.”
An Quốc Công không giải thích thêm về thế cục triều đình, chỉ nói: “Phu nhân cũng khó mà đi từ hôn.”
Lão phu nhân lộ vẻ khinh thường, vừa định mở miệng lần nữa, thì An Quốc Công đã đứng dậy cáo lui: “Mẫu thân thứ lỗi, để con về bàn bạc thêm với phu nhân.”
“Con là chồng, nàng là vợ, lại phải xem sắc mặt của nàng hay sao?” Lão phu nhân bất mãn trách: “Hôn sự của con cái, nhà nào chẳng là người làm cha làm chủ? Khi cha con còn tại thế, chẳng phải ông ấy cũng tự mình quyết định chuyện cưới vợ cho con sao? Sao đến đời con lại toàn nghe lời vợ thế này?”
An Quốc Công trong lòng thêm phiền, đáp một câu: “Cũng là do con thấy tốt, về hỏi lại mẫu thân, mới bảo mai mối đến nhà họ Thôi định hôn!”