Thanh Giám đứng một bên lắng nghe, nhưng cậu biết, Mục Quỳ gọi cậu không chỉ để lắng nghe.
Kiểm tra nói dối.
Thanh Giám nhìn sang Kim Mặc, cậu nhóc dường như cũng đã nhận ra, rồi quay ánh mắt ngán ngẩm về phía Mục Quỳ.
Người này đúng là tâm cơ còn nhiều hơn cả tổ ong.
Mục Quỳ thân thiện nói chuyện với Vọng Đông Thanh: “Giỏi thật đấy, cậu có vẻ rất rành về kỹ thuật.”
Thanh Giám xoa cằm, cảm thấy bầu không khí này sao mà quen thuộc đến thế.
Vọng Đông Thanh đẩy gọng kính, trong ánh mắt thoáng qua chút sắc bén: “Tất nhiên rồi, tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này mà!”
Mục Quỳ cười: “Nhìn là biết ngay, cậu chính là kiểu dân công nghệ cao cấp.”
Vọng Đông Thanh lập tức cảm thấy được tâng bốc, cố gắng kìm nén niềm vui: “Cũng không phải ghê gớm đến thế đâu~”
Mục Quỳ chỉ vào con thú cưng cơ điện tử: “Nó có tên không?”
“Đôi mắt của nó đẹp lắm, nhỉ? Đứa bé này tên là Ruby.”
Đôi mắt đó giống như hai viên hồng ngọc lớn hơn kích thước mắt của một con vật bình thường, vỏ ngoài được chế tác tinh xảo, trông rất đẹp và linh hoạt, gần như không thể nhìn ra đây là một sản phẩm cơ điện tử.
Từ cách nó di chuyển cũng có thể thấy rằng, khả năng mô phỏng hành động của con thú cưng này được thực hiện rất hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm nào. Đây không phải là công nghệ bình thường. Ít nhất thì, các loại thú cưng cơ điện tử đang có trên thị trường hiện tại chắc chắn không thể làm được như vậy.