Trên xe vẫn còn khá nhiều nước, bọn họ cũng không tính toán, lấy một chai đưa cho cô, thậm chí còn đưa thêm cả đồ ăn.
Cô chỉ mở thực phẩm được hút chân không và uống nửa chai nước để ở sau ghế.
Ưng Cửu vui vẻ ăn uống, vừa nhai vừa nói: “Mấy người thật hào phóng, khác hẳn đám người trên chiếc xe kia. Bọn họ chết cũng không chịu cho tôi chút gì, trừ khi tôi chịu ‘lên’ với bọn họ.”
“Khụ khụ!!” Thanh Giám sặc nước, ho sù sụ.
Mục Quỳ nhắc nhở: “Ở đây vẫn còn một người chưa thành niên đấy.”
Ưng Cửu uống mấy ngụm nước: “Ồ ồ, xin lỗi, lần sau tôi chú ý.”
Nhưng Thanh Giám lại nghĩ—cô ấy đúng là kiểu “cho gì ăn nấy”, nếu bọn họ có ý xấu, bỏ gì đó vào thức ăn thì sao?
Dù vậy, có vẻ như Ưng Cửu cũng không hề bất cẩn như vẻ ngoài.
Mà nghĩ lại, trong tình cảnh hiện tại, ai còn tâm tư mang theo thuốc mê hay độc dược khi bỏ chạy chứ?
Ưng Cửu tiếp tục nói: “Nếu có tìm kiếm vật tư, tôi sẽ giúp một tay. Lúc nãy tôi thấy có người đang đi săn nữa. Tuy tôi hơi yếu, nhưng nếu có việc gì giúp được thì cứ bảo tôi nhé, tôi không ngại làm gì đâu.”
【Chân thật】
Thanh Giám gần như không nhận ra mình đã khẽ gật đầu.
Từ nãy đến giờ, cậu vẫn luôn chú ý lời nói của Ưng Cửu.
Cô ấy không nói dối lấy một câu.
Cậu nhìn vào kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Mục Quỳ, rồi nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
Mục Quỳ khẽ mỉm cười.
Thanh Giám có cảm giác cậu ấy đã sớm đoán trước được kết quả này.
Nếu cậu ấy chưa từng gặp Ưng Cửu ở kiếp trước, vậy tại sao ánh mắt nhìn người lại chuẩn đến thế? Đây cũng là “kinh nghiệm” thần thánh đó sao?
Kim Mặc không kiêng dè gì, trực tiếp hỏi Mục Quỳ: “Trước giờ tôi chưa thấy anh cho ai đi nhờ xe cả? Anh không sợ cho nhầm người lên sao?”
Ưng Cửu cũng phụ họa: “Đúng đó, tôi cũng tò mò. Bình thường người ta sẽ cảnh giác một chút mà.”
Mục Quỳ bình thản đáp: “Vì chưa có ai muốn lên xe cả.”
Kim Mặc: “Hả?”
Chỉ vậy thôi?
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng. Từ khi tận thế bắt đầu, dọc đường đi chưa từng có ai chờ xe hay vẫy tay xin đi nhờ. Trong tình huống này, người ta thà đi theo nhóm của mình còn hơn là mạo hiểm lên xe của người lạ.
Ưng Cửu tò mò hỏi: “Vậy nếu có người muốn lên xe, xin anh cho đi nhờ, anh có đồng ý không?”
Mục Quỳ thản nhiên nói: “Chỉ cần còn chỗ trống, thái độ của họ tốt một chút, có thể. Ngoài ra, phải có giá trị lợi dụng.”
Lời nói thẳng thắn đến mức có phần vô tình.
Ưng Cửu bật cười: “Vậy là tôi có giá trị lợi dụng rồi.”
Mục Quỳ đáp: “Cô có dị năng mà, hơn nữa vừa nãy cô cũng nói mình có thể làm rất nhiều việc.”
Ưng Cửu chớp mắt: “Chậc, anh nhìn ra rồi à? Chỉ vậy thôi sao?”
Mục Quỳ gật đầu: “Ừ, vậy là đủ rồi. Những gì tôi có thể làm cũng tương tự như cô. Quan trọng là có sẵn lòng làm hay không. Nếu chỉ muốn dựa dẫm vào người khác để sống, mà không tự thân cố gắng, thì nhóm chúng tôi không cần.”
“Quan trọng nhất là—chúng tôi rất mạnh.”
Cậu không mạnh, nhưng họ rất mạnh.
Bởi vì mạnh mẽ, nên không cần lo lắng bị hại.
Khóe môi Ưng Cửu lại nhếch lên cao hơn: "Tôi thích kiểu người như anh."
Kim Mặc nghi ngờ: "Không phải cô đang đi tìm bạn trai mình sao?"
Ưng Cửu: "Là vì tôi còn nợ anh ta một số thứ, nên định giúp anh ta một chút để trả nợ. Nhưng bây giờ có thể trả được hay không, tôi cũng không chắc."
Kim Mặc bắt đầu hóng chuyện: "Nghe cách cô nói, có vẻ cô không thích bạn trai mình lắm?"
Ưng Cửu vẫn giữ vẻ bình thản: "Ừ, tôi không thích anh ta. Nhưng tôi cũng không ghét anh ta, ngược lại, tôi rất tôn trọng anh ta."
"Nhưng anh ta là bạn trai của cô mà?"
"Ừ, nhóc con, nhìn cậu là biết chưa từng có bạn gái rồi. Yêu đương ngoài đời không giống trong tiểu thuyết, phim ảnh đâu. Phần lớn mọi người chỉ thực sự thích một ai đó sau khi đã thử hẹn hò. Tôi cũng từng có suy nghĩ như vậy khi bắt đầu quen anh ta. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra mình không thể yêu anh ta được. Đây là vấn đề của tôi, không phải của anh ta."
"Dĩ nhiên, tôi hẹn hò với anh ta còn có lý do khác—đó là để có được tiền của anh ta."
Kim Mặc hơi nghiêng người về phía trước: "Cái gì?"
Thanh Giám cũng bị câu chuyện của cô thu hút. Đến giờ, cô ấy chưa nói dối câu nào.
Ưng Cửu thản nhiên nói tiếp: "Nói ‘có được tiền của anh ta’ nghe hơi khó nghe. Quan hệ giữa tôi và anh ta có thể xem là một dạng hợp tác giao dịch. Nói trắng ra thì anh ta là ‘kim chủ’, còn nói dễ nghe hơn thì là một kiểu quan hệ tài trợ."
"?"
Ưng Cửu cắn một miếng socola, thong thả kể: "Lúc tỏ tình với tôi, anh ta thẳng thắn nói rằng trước đây từng có một người bạn gái rất giống tôi, nhưng vì áp lực gia đình nên họ phải chia tay. Sau đó, cô ấy bị bệnh rồi mất."
Kim Mặc bĩu môi: "Thế thân à?"
Ưng Cửu cười không bận tâm: "Chắc vậy. Nhưng ít ra anh ta không giấu chuyện này. Thế nên tôi đề nghị thử hẹn hò xem sao. Anh ta tài trợ tôi đi học đại học, cho đến khi tôi tốt nghiệp thạc sĩ. Còn tôi thì quen anh ta, làm bạn đồng hành, cung cấp giá trị tinh thần. Vì điều đó, tôi thậm chí đã học thêm cả tâm lý học để làm tốt vai trò của mình. Nói chung cũng là đôi bên cùng có lợi."
Mục Quỳ bỗng nói xen vào: "Đây là một giao dịch không bình đẳng."
Ưng Cửu nheo mắt cười: "Cũng hết cách thôi, ngay từ đầu tôi đã ở vị thế yếu hơn. Tôi không có tiền, không có quyền, không có gia đình. Tôi chỉ có thể dựa vào nhan sắc của mình."
Mục Quỳ nhìn cô một cái.
Thanh Giám nhận thấy—câu này cũng là 【chân thật】.
"Đùa thôi." Ưng Cửu cười, vẫy tay, "Anh ta chưa từng ép buộc tôi. Dù tôi không quen anh ta, anh ta vẫn đồng ý tài trợ tôi. Và số tiền anh ta giúp, sau này tôi đi làm sẽ kiếm lại trả đủ. Chúng tôi đã viết rõ điều đó trong hợp đồng. Còn chuyện hẹn hò giữa hai người trưởng thành… cũng chỉ là một cuộc thử nghiệm. Anh ta là một người rất tốt. Nhưng cuối cùng, tôi không thể thích anh ta."
Kim Mặc: "Không thích mà vẫn có thể..."
Ưng Cửu cười đầy ý vị: "Vậy nên mới nói cậu chưa có kinh nghiệm. Hai người không yêu nhau vẫn có thể làm chuyện đó mà."
Kim Mặc ngây người nhìn cô.
Thanh Giám đưa tay che mặt.
Phong Bạc Minh quay đầu đi chỗ khác.
Ưng Cửu bật cười: "Ôi chao, mấy đứa nhóc đáng yêu ghê, vẫn còn ngại ngùng thế này."
Mục Quỳ nhận xét: "Cô trông cũng còn trẻ mà."
Ưng Cửu nhún vai: "Tôi lăn lộn ngoài đời lâu rồi, khác với những bông hoa trong nhà kính. Bên trong tôi đã là một bà cô già đời rồi."
Thanh Giám hỏi: "Vậy bây giờ cô định làm gì?"
Ưng Cửu đung đưa chân, thở dài: "Ban đầu tôi định phá thai xong thì đề nghị chia tay với anh ta. Học phí còn lại tôi có thể tự làm việc để chi trả. Sau này đi làm cũng sẽ kiếm tiền trả lại cho anh ta. Nhưng ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này? Giờ chỉ có thể quay về tìm anh ta, nếu anh ta còn sống, thì cùng bàn bạc xem giải quyết thế nào."
Cô nói "tôn trọng", có lẽ cũng là thật. Nếu đối phương không đáng tin, có lẽ cô đã không chọn đi tìm anh ta, mà sẽ giống như khi đối mặt với đám người kia—chửi thẳng vào mặt rồi bỏ đi.
Thế giới của người trưởng thành thật phức tạp.
Kim Mặc bắt đầu có chút kính nể cô ấy: "Cô nghĩ thoáng thật đấy."
Ưng Cửu lắc lư chân, cười nhạt: "Sống trên đời này, không nghĩ thoáng một chút thì làm sao sống tiếp?"
Mục Quỳ hoàn toàn đồng tình, nhẹ gật đầu.
Sau đó, họ lại tiếp tục lái xe suốt một chặng đường dài. Nhưng lần này, có Ưng Cửu thay phiên với Mục Quỳ, giúp anh giảm bớt gánh nặng.
Ưng Cửu lái xe khá tốt, có Mục Quỳ ngồi ghế phụ hướng dẫn đường đi, xe chạy rất ổn định.
Họ chỉ dừng lại khi thực sự cần nghỉ ngơi, còn lại không bao giờ dừng xe hay xuống xe giữa đường.
Gặp phải động vật biến dị cỡ lớn, họ sẽ lập tức tìm đường vòng khác. Nếu không thể tránh, Phong Bạc Minh và Kim Mặc sẽ xuống xe dọn dẹp.
Hai người đã chiến đấu vài lần, dần bắt đầu quen thuộc với năng lực của mình.
Mục Quỳ luôn đứng bên cạnh chỉ đạo.
Theo lời anh, không có bài huấn luyện nào tốt hơn thực chiến.
Trước khi trời tối hẳn, Mục Quỳ chỉ vào một trung tâm thương mại phía trước:
“Tới đó đi. Chúng ta vào trong, tìm chút đồ.”