Mộ Minh Đường vẫn chưa hết bàng hoàng vì cú sốc người chết, một lúc sau mới phản ứng lại được lời Tạ Huyền Thần: “Kết quả gì?”
Tạ Huyền Thần chỉ vào quả cầu hương trong tay, hỏi: “Ngươi đã nói với ai về việc phát hiện ra quả cầu hương này?”
Mộ Minh Đường lắc đầu: “Ngoài chàng ra, không ai biết.” Nàng nói xong rồi dừng lại, chậm rãi nhíu mày: “Tuy nhiên, khi ta phát hiện ra vào buổi trưa, hình như có một nha hoàn nhìn thấy.”
Tạ Huyền Thần gật đầu, hiển nhiên đã dự đoán trước điều này: “Chắc chắn là bọn chúng đã phát hiện ra, nên mới gấp rút diệt khẩu. Hương liệu bên trong cũng không cần tìm người kiểm tra nữa, chắc chắn có vấn đề.”
“Là ai ra tay?”
“Đi xem sẽ biết.”
Tạ Huyền Thần nói xong không biết dùng tay chạm nhẹ vào đâu, quả cầu đồng lập tức mở ra từ giữa. Tạ Huyền Thần nói: “Quả cầu hương này không thể giữ lại được, ngươi tìm một cái hộp để cất hương liệu đi.”
Mộ Minh Đường tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn lập tức đứng dậy tìm hộp. Dù chưa từng trải qua tình huống này, nàng cũng biết không thể dùng hộp quá nổi bật. Tuy nhiên, những hộp đựng trang sức của nàng đều rất tinh xảo, không cái nào không bắt mắt, Mộ Minh Đường đành phải liều mình, lấy một hộp đựng hoa tai của mình và một tờ giấy đỏ.
Tạ Huyền Thần nhìn thấy những thứ Mộ Minh Đường mang tới, không hiểu: “Ngươi lấy giấy đỏ làm gì?”
“Bàn về mưu kế, ta không bằng các người, nhưng giấu đồ thì chàng không bằng ta đâu.” Mộ Minh Đường đã nhanh tay mở lớp lót của hộp đựng hoa tai, dùng giấy từ từ quét hương liệu trong quả cầu hương. Tạ Huyền Thần đại khái hiểu được ý định của Mộ Minh Đường, việc tỉ mỉ này chàng không giỏi, chỉ có thể đứng bên cạnh nhắc nhở: “Đừng đổ quá nhiều, để lại một chút trong quả cầu hương.”
“Ta hiểu.” Mộ Minh Đường gật đầu, trên tờ giấy đỏ mỏng manh phủ một lớp hương liệu, nàng gấp giấy thành một gói nhỏ, đặt vào trong hộp đựng hoa tai, sau đó đóng lớp lót lại, nếu không nói ra thì không ai biết bên trong có giấu đồ.