Xung quanh còn nhiều người, Tạ Huyền Thần lại thản nhiên yêu cầu ngủ cùng, Mộ Minh Đường liếc mắt nhìn hai bên, nói: "Ta còn nhiều việc phải làm, chàng tự đi ngủ đi."
"Nàng không ngủ cùng ta, thì ta không ngủ nữa. Dù sao ta cũng đau đầu, không ngủ được."
Trời ơi, Mộ Minh Đường không biết phải nói gì với người này nữa. Nàng muốn gỡ bỏ cái "cục kẹo cao su" già đang làm nũng này ra khỏi vai mình, nhưng vai bị chàng ôm chặt, kéo không được, né cũng không xong, chỉ đành nghiêm túc từ chối: "Không được, ta vừa mới dậy."
"Vừa dậy thì sao? Vừa dậy cũng không thể ngủ thêm sao?"
Các tỳ nữ cúi đầu, nhịn cười. Mộ Minh Đường ho một tiếng, nghiêm nghị bảo họ: "Ở đây không cần các ngươi, đi chuẩn bị cơm đi."
"Dạ."
Đợi các tỳ nữ lui ra, Mộ Minh Đường lập tức nhích vai, giận dữ trừng Tạ Huyền Thần: "Ngồi ngay ngắn lại, chàng như thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Để hạ nhân nhìn thấy, còn đâu là dáng vẻ của chủ gia?"
"Chẳng sao cả, ta không cần dáng vẻ của chủ gia."
"Nhưng ta cần." Mộ Minh Đường nói, "Mau dậy đi, chàng làm ảnh hưởng đến hình tượng uy nghiêm của ta rồi."
Tạ Huyền Thần không tình nguyện ngẩng đầu lên, lúc này Mộ Minh Đường mới phát hiện mắt chàng đỏ hoe.
Mộ Minh Đường lập tức mềm lòng, giọng điệu dịu xuống, cuối cùng trở nên rất dịu dàng: "Đói bụng mà ngủ không tốt, ta sẽ cùng chàng đi ăn cơm trước nhé?"
Tạ Huyền Thần lúc này mới ủy khuất đồng ý. Mộ Minh Đường tuy đã ăn sáng nhưng khi ngồi vào bàn ăn cùng Tạ Huyền Thần, nàng cũng ăn thêm chút ít. Giờ đã gần trưa, ăn xong bữa này cũng xem như là ăn trưa.
Họ ăn xong, giao bàn ăn cho hạ nhân dọn dẹp, rồi cùng nhau đi vào phòng ngủ. Tạ Huyền Thần vừa chạm vào giường, liền tự nhiên ôm lấy Mộ Minh Đường, gối đầu lên vai nàng.