Lúc này, Lâm Uyên từ ga-ra dưới tầng hầm bước lên tầng trệt, liếc nhìn Lâm Hựu đang đứng bên cầu thang, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Lâm Thiên Dương được ông Tần và Lam Lâm đỡ ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách, trông cậu ta rất yếu ớt. Khi thấy Lâm Uyên, khuôn mặt cậu hiện lên vẻ kiên cường, gắng gượng ngồi dậy, nhẹ giọng gọi: “Bố…”
Lâm Uyên đột ngột quay người lại, chỉ vài bước dài đã vượt qua khoảng cách bảy tám mét, bước đến bên cạnh Lâm Thiên Dương. Ông nửa quỳ xuống, nâng đầu cậu ta lên một cách nhẹ nhàng và nói với giọng dịu dàng: “Đừng cử động, con trai, con bị làm sao vậy?”
Lâm Thiên Dương bỗng dưng như thể nhập vai Lâm Đại Ngọc, cố gắng ngồi dậy, phun ra một ngụm nước, trong lúc nói, từ mũi cậu ta còn bắn ra một bong bóng nước: “Là do con bất cẩn, nên mới rơi xuống hồ…”
“Bố… bố đừng làm khó anh con, đừng vì con mà… ư…”
Lâm Uyên lập tức đứng dậy, lại vài bước dài, đi đến trước mặt Lâm Hựu. Đôi mắt ông rực lửa, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hựu và giận dữ hỏi: “Mày là đồ súc sinh, một ngày không gây chuyện thì không chịu yên à?”
Với con nuôi, ông coi như con trai. Còn đối với con ruột, lại là “súc sinh.”
Con nuôi bảo mặt trăng là vuông thì mặt trăng là vuông. Còn dù Lâm Hựu có chứng minh mặt trăng là tròn, cũng chẳng ai tin.
Tiếng quát của Lâm Uyên làm Lâm Thiên Dương giật mình.
Lam Lâm đang ôm lấy Lâm Thiên Dương, không hài lòng nói: “Ông không thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn sao? Ông làm con mình sợ rồi.”
“Con không sao đâu, mẹ, tất cả là do con bất cẩn…” Lâm Thiên Dương kiên cường đến mức khiến người ta phải thương cảm.
“Còn mày, có gì để nói không?” Lâm Uyên bắt đầu xắn tay áo, “Hôm nay nếu mày không nói rõ ngọn ngành, tao sẽ cho mày biết tay.”
“Bố!”
“Đừng gọi tao là bố, tao không có đứa con như mày.”
Lâm Uyên giơ tay định tát Lâm Hựu.
Lâm Hựu lùi lại một bước, đưa tay ngăn cản và nói: “Ông Lâm, tôi có vài lời muốn nói, đợi tôi nói xong rồi ông hãy đánh cũng không muộn.”
Lam Lâm, trong khi ôm chặt đứa con cưng của mình, quay sang trách chồng: “Lão Lâm, ông phải thay đổi thói quen cứ động tí là đánh người đi. Lần trước còn làm sưng cả tay mình.”
“Sao không dùng móc áo ấy?”
Lâm Hựu khẽ cười gượng, mẹ của mình quả thật là biết cách chăm sóc người khác. Mấy ngày trước, khi chiếc vòng tay của bà bị mất và sau đó được tìm thấy trong cặp sách của cậu, bà đã dùng móc áo để đánh cậu.
Nghe lời của Lâm Hựu, Lâm Uyên thoáng ngẩn người, cảm giác rằng đứa con trai này dường như có gì đó khác lạ.
Cậu như đã trở nên... kiên cường hơn, không còn vẻ nhút nhát, cúi đầu như trước đây.
Cả Lâm Tiêu Đồng và Lâm Thi Ngạn cũng có chút ngạc nhiên. Trước đây, trong những tình huống như thế này, Lâm Hựu đã sớm ôm đầu nhận lỗi rồi.
Lâm Hựu trước đây luôn van xin tha thiết, chỉ mong không bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm.
Lần này, cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi bình tĩnh nói: “Đúng!”
“Chuyện hôm nay là tôi làm. Tôi thấy Lâm Thiên Dương đứng bên cạnh hồ bơi, thấy tôi về mà không thèm gọi tôi là anh, nên tôi nổi giận và đẩy nó xuống hồ.”
“mày!” Lâm Uyên mắt đầy giận dữ, lại chuẩn bị đánh cậu.
Lâm Thi Ngạn với vẻ mặt như thể đã biết trước điều này, lạnh lùng nói: “mày có biết không, năm nay mày đã mười sáu tuổi, đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi. mày biết đây là hành vi phạm pháp không? Đây là cố ý gây thương tích, mày có hiểu không?”
Lâm Tiêu Đồng nghe xong, thở dài một tiếng, lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng như đang trách cậu "không nên thân."
Lam Lâm khi nghe Lâm Hựu thừa nhận, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, bà khóc lóc: “Lâm Hựu, tao đã làm gì sai sao? mày có thể nói với tao , tại sao lại phải bắt nạt em trai của mày?”
“Có phải tao đã đối xử bất công với mày không? Hay là tao quá nghiêm khắc với mày?”
“tao thừa nhận đôi lúc có khắt khe với mày, nhưng đó cũng chỉ vì muốn tốt cho mày. Nếu mày giỏi được một nửa như Thiên Dương, tao sẽ đỡ phải bận lòng biết bao nhiêu!”
Lâm Hựu nhanh chóng ngắt lời: “Đừng... xin đừng! Sự tốt đẹp của các người dành cho tôi, tôi ghi nhớ trong lòng. Nhưng tôi muốn nói rằng, những việc xấu xa tôi làm không chỉ dừng lại ở đó.”
“chị hai… à không, cô Lâm, còn nhớ lần trước chị bị kẻ nào đó nhìn trộm khi tắm không? Khi đó mọi người đều nghĩ tôi là thủ phạm, tôi đã cãi đến cùng, không thừa nhận.”
“Bây giờ!” Lâm Hựu liếm môi rồi nói: “Tôi thừa nhận, chính tôi là người đã làm chuyện đó.”
“mày!” Lâm Thi Ngạn đỏ bừng mặt vì xấu hổ và giận dữ, chỉ vào Lâm Hựu mắng: “Thật đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Lâm Hựu nói xong lại nhìn sang Lâm Tiêu Đồng. Cái nhìn đó khiến cô rùng mình, lập tức mắng: “Tên sắc quỷ này, chẳng lẽ mày cũng đã nhìn trộm tao…?”
“Không, nhưng lần trước khi chị hẹn hò với cậu chủ Lục, chính tôi đã đổi chiếc đồng hồ mà chị tặng anh ta thành một con cóc. Tôi xin lỗi vì đã khiến chị và anh ta hoảng sợ.”
Lâm Hựu không quan tâm đến vẻ mặt đầy giận dữ của Lâm Tiêu Đồng, chỉ cúi đầu xin lỗi bằng một cái chào.
Sau đó, cậu quay sang nhìn Lam Lâm và nói: “Mẹ, ngoài việc con đã lấy trộm chiếc vòng tay của mẹ, con còn lấy trộm cả chiếc đồng hồ mà mẹ mua cho Lâm Thiên Dương. Con rất xin lỗi, con cứ tưởng rằng chiếc đồng hồ đó giống với chiếc mà mẹ mua cho con, chỉ là một cái đồng hồ hai trăm mấy mua trên Pinduoduo.”
“Nếu con biết trước rằng chiếc Patek Philippe đó đắt tiền như vậy, có đánh chết con cũng không dám lấy. Thật sự rất xin lỗi!”
Lam Lâm sững sờ, trên gương mặt lộ rõ sự sốc và cảm giác áy náy. Lúc đó, cả hai đứa con trai đều có sinh nhật gần nhau, chỉ cách vài ngày.
Lâm Hựu có sinh nhật trước, vì nghĩ rằng cậu đi học không tiện dùng điện thoại để xem giờ, nên bà đã mua tạm một chiếc đồng hồ rẻ tiền cho cậu.
Nhưng khi đến sinh nhật Lâm Thiên Dương, bà không chỉ tặng cậu một chiếc đồng hồ trị giá hơn một triệu, mà cả các chị gái học đại học và đi làm ở xa cũng gửi quà tặng cho cậu ta.
Tuy nhiên, ngay ngày hôm sau, Lâm Thiên Dương nói rằng chiếc đồng hồ Patek Philippe của mình đã mất, và bóng gió rằng anh đã thấy Lâm Hựu vào phòng mình.
Từ đó, nghi ngờ được dấy lên, và lời buộc tội như đã được đóng dấu.
Tối hôm đó, Lâm Uyên vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhưng Lâm Hựu nhất quyết phủ nhận mình đã lấy chiếc đồng hồ.
Lâm Hựu cuối cùng đã thừa nhận rằng chính cậu đã lấy chiếc đồng hồ.
Lâm Thiên Dương, đang nằm trên ghế sofa với vẻ yếu ớt, khi nghe lời thú nhận của Lâm Hựu, cũng không khỏi kinh ngạc. Sau đó, cậu nhanh chóng điều chỉnh nét mặt và nói với Lâm Hựu:
“Anh, thật ra anh không cần phải ăn trộm. Chỉ cần anh nói với em một tiếng, em sẽ đưa cho anh, dù sao anh cũng là anh trai... còn em chỉ là...”
Lâm Hựu phớt lờ lời nói đầy ẩn ý của Lâm Thiên Dương, quay sang nhìn Lam Lâm và nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ con chó quý của mẹ không?”
Lam Lâm đã bị sự thừa nhận bất ngờ của con trai làm cho sững sờ, lắp bắp nói: “con chó chỉ mới hai tuổi, vậy mà mày lén bán nó đi rồi sao?”
“mày có biết đó là đứa con của tao không? tao đã tìm kiếm nó suốt hai tháng trời. Trái tim mày cứng rắn đến mức nào mới có thể làm chuyện tàn nhẫn như thế?”
Lam Lâm bật khóc.
Lâm Hựu với vẻ mặt dửng dưng, biện minh: “Bà Lâm, bà đã nói sai. Tôi không bán con chó đó, tôi đã giết... và ăn nó!”
Lúc này, cả năm người trong nhà đều sững sờ. Ngay cả Lâm Uyên cũng không thể ngờ rằng đứa con trai vốn luôn nhút nhát, không dám nói lớn tiếng lại có thể độc ác đến mức này.
Lâm Uyên cảm thấy lạnh sống lưng, rồi ông nhìn thấy Lâm Hựu quay sang nhìn mình.
“Cha... À không, ông Lâm, giờ đến lượt ông rồi. Ông còn nhớ lần hợp tác với Tập đoàn Đỉnh Thành về miếng đất ở ngoại ô phía Tây không?”
“Chẳng lẽ là mày?” Lâm Uyên trợn trừng mắt, không thể tin nổi: “Mày có khả năng lớn đến vậy sao?”
“Chính tôi đã phá hỏng nó! Thực ra rất đơn giản, ông Lâm. Tôi chỉ tình cờ quay lại cảnh ông và phó tổng giám đốc của Đỉnh Thành giao dịch riêng tư, sau đó đăng đoạn video lên mạng thôi.”
Nhìn khuôn mặt của Lâm Uyên đã đỏ bừng như gan heo, Lâm Hựu bình thản nói: “Tôi nói xong rồi, giờ các người có thể đánh tôi.”