Người duy nhất có thể được tính là bậc trưởng bối của Lâm Tiểu Soái ngoài bố mẹ ra thì chỉ có chị gái cậu ta, Lâm Minh Nguyệt. Cậu tuyệt nhiên không thể nào đối xử tệ bạc với bố mẹ, nên những lời của Vương Tranh Lượng rõ ràng là ám chỉ Lâm Minh Nguyệt!
Đây là đang nhắc nhở cậu không được phép bắt nạt Lâm Minh Nguyệt nữa sao?
Lâm Tiểu Soái hiếm khi phản ứng nhanh nhạy đến thế và đã hiểu ra vấn đề, nhưng sau khi thông suốt, cậu lại càng tức giận hơn!
Cậu đã đối xử với Lâm Minh Nguyệt như vậy suốt mười mấy năm qua, giờ Vương Tranh Lượng lại yêu cầu cậu không được bắt nạt chị nữa, làm sao cậu có thể chấp nhận được?
Nhưng...
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Tranh Lượng vẫn đang dõi theo cậu.
Cuối cùng, Lâm Tiểu Soái đành phải nuốt cơn giận vào trong lòng, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Em biết rồi, anh Tranh Lượng. Sau này em sẽ chăm chỉ học tập và không còn hung dữ với chị gái nữa.”
Nếu không vì suất vào đại học, cậu đã chẳng thèm nghe mấy lời nhảm nhí này của Vương Tranh Lượng!
Cứ chờ đi, một khi cậu có được suất vào đại học, cậu nhất định sẽ khiến Lâm Minh Nguyệt và Vương Tranh Lượng phải chịu khổ!
Còn hai tháng nữa mới có danh sách vào đại học, cậu sẽ nhịn thêm chút nữa là được!
Thấy Lâm Tiểu Soái dù không cam lòng nhưng cuối cùng cũng nghe lời, Vương Tranh Lượng liền hài lòng gật đầu.
“Được rồi, anh biết em là đứa biết sửa sai. À, khi về nhà, nhớ nói với bố mẹ em một tiếng. Minh Nguyệt là con gái, làm sao có thể làm hết nhiều việc nhà như vậy? Hơn nữa, các cô gái nhà người ta trước khi lấy chồng đều được hưởng thụ, em đừng để bố mẹ em quá khắt khe.”
Lời nói này đã đánh trúng vấn đề, Lâm Tiểu Soái không thể không nghe ra ý tứ của Vương Tranh Lượng. Cậu đành phải một lần nữa nuốt cơn giận và gật đầu mạnh.
“Được, em biết rồi. Em sẽ nói với bố mẹ.”
Sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, Vương Tranh Lượng quay sang nhìn Đỗ Minh Nguyệt và nhướng mày, tự cho là mình vừa làm một việc rất ngầu, như muốn nói: "Thấy chưa, anh lợi hại thế nào."
Đỗ Minh Nguyệt phải cố gắng lắm mới không bật cười, cô vội vàng cúi đầu, tiếp tục giả vờ e thẹn.
“Được rồi, các em cứ tiếp tục chơi đi. Anh và chị em sẽ đi trước.”
Nói xong, Vương Tranh Lượng mới sực nhớ đến kế hoạch lớn của mình hôm nay là “chiếm lấy” Lâm Minh Nguyệt.
Nhưng khi liếc nhìn đồng hồ, anh ta phát hiện mình đã lãng phí nửa tiếng để dạy dỗ Lâm Tiểu Soái!
Nếu giờ anh ta dẫn Lâm Minh Nguyệt về nhà, thì đúng lúc sẽ gặp những người đi làm về.
Nói cách khác, kế hoạch “chiếm lấy Lâm Minh Nguyệt” của anh ta hôm nay đã tan thành mây khói!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Vương Tranh Lượng lập tức trở nên tồi tệ.
Anh ta vốn nghĩ rằng mình đã chờ Lâm Minh Nguyệt lâu như vậy, hôm nay lại còn giúp cô một việc lớn, nên cô chắc chắn sẽ đồng ý đi cùng anh về nhà. Dù sao thì hai người họ cũng sắp kết hôn, sớm hay muộn gì thì chuyện ấy cũng sẽ xảy ra, làm sớm hay muộn có khác gì đâu?
Thế mà, vì dạy dỗ Lâm Tiểu Soái, cơ hội tuyệt vời này đã bị bỏ lỡ!
Vương Tranh Lượng tức đến nỗi không thể kìm chế được, lại thêm một lần nhận ra rằng Lâm Tiểu Soái đúng là kẻ phá hoại!
Đã không thể dẫn Lâm Minh Nguyệt về nhà ở riêng được, Vương Tranh Lượng lập tức mất hứng tiếp tục cuộc hẹn hò. Hơn nữa, công viên này có gì mà phải đi dạo dưới cái nắng chói chang như vậy?
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt vẫn im lặng đứng bên cạnh như cái bóng, nhưng cô luôn chú ý đến mọi diễn biến.
Khi thấy Vương Tranh Lượng liếc nhìn đồng hồ rồi đột nhiên trở nên bực bội và thất vọng, cô liền đoán ngay rằng kế hoạch của anh ta đã thất bại.
Mặc dù cô không biết chính xác đó là kế hoạch gì, nhưng dựa trên ký ức của nguyên chủ, có lẽ đó là việc dẫn cô về phòng tối để làm điều gì mờ ám.
Tên này quả nhiên lần nào gặp cũng không ngừng có ý định đen tối.
Tuy nhiên, kế hoạch hôm nay đã đổ bể, nên chắc anh ta sẽ không có hành động gì nữa.
Đỗ Minh Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô không phải là không đối phó được với tình huống này, chỉ là không muốn tốn tâm trí vào những việc như vậy.
May mắn thay, lần trước “Đỗ Thi Thi” đã nói rằng họ sẽ đến trong vài ngày tới. Có lẽ, lần sau khi Vương Tranh Lượng định giở trò, cô đã về quê rồi.
Chẳng bao lâu sau, Vương Tranh Lượng hết hứng hẹn hò, bèn tìm một cái cớ để nói rằng mình có việc đột xuất, sau đó vội vã rời đi.
Còn nhóm của Lâm Tiểu Soái cũng đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi.
Khi tất cả những kẻ phiền phức đã đi hết, Đỗ Minh Nguyệt mới thong thả bước ra khỏi công viên.
Lúc này đã gần trưa, nhưng cô chẳng có hứng về nhà.
Lâm Đông Thuận sẽ ăn trưa ở nhà ăn của xưởng, còn Chu Cầm thì không bao giờ bỏ lỡ bữa trưa tại nhà. Nếu cô về bây giờ, chẳng những phải đối mặt với Chu Cầm mà còn bị bắt nấu ăn, Đỗ Minh Nguyệt đâu dại gì mà tự đưa mình vào tròng.
Cô dạo quanh một lúc, cuối cùng ghé vào hiệu sách và tìm một tấm bản đồ.
Khi chủ tiệm lấy tấm bản đồ phủ đầy bụi bặm ra đưa cho cô, Đỗ Minh Nguyệt liền không do dự mà trả tiền mua ngay.
Thực ra, một trong những mục đích của cô khi ra ngoài hôm nay là để tìm hiểu thêm về quốc gia này.
Nguyên chủ chỉ học hết cấp hai, rồi sau đó bị Chu Cầm lấy cớ rằng con gái học nhiều cũng chẳng có ích gì, dù sao cũng phải lấy chồng, nên không cho cô tiếp tục học cấp ba. Vốn dĩ tính cách của nguyên chủ đã nhút nhát, sợ sệt, nên sau khi nghỉ học, ngoài việc đi chợ và mua sắm đồ dùng gia đình, cô hầu như không ra khỏi nhà.
Vì ít giao tiếp với bên ngoài, tự nhiên cô cũng bị cách ly khỏi xã hội.