Giang Dục Đường nhìn chằm chằm vào cô, nhưng vẫn không nhận lấy điện thoại, đôi mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại: “Nếu chưa ăn tối, tại sao không mua thêm một phần?”
Diệp Lương Yên không nhịn được trừng mắt lườm anh ta một cái, chẳng buồn đôi co, giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn: “Anh Giang, rốt cuộc anh có mở khóa giúp tôi hay không?”
Giang Dục Đường nhướng mày.
Rất ít người dám nói chuyện với anh theo kiểu này.
Càng ít người cố tình né tránh câu hỏi của anh.
Và gần như không ai tỏ thái độ mất kiên nhẫn với anh như vậy.
Chính vì quá ngạc nhiên, anh lại bật cười thành tiếng.
Diệp Lương Yên khó hiểu nhìn anh, thu lại điện thoại: “Thôi khỏi, mai tôi mang đi sửa.” Mặc dù như vậy cô sẽ tốn thêm một khoản phí sửa chữa, nhưng vẫn tốt hơn là cứ bị người đàn ông này dây dưa hỏi tới hỏi lui.
Cô định về rồi, nếu còn muộn nữa, ngay cả chuyến xe buýt cuối cùng cũng không kịp.
Không ngờ, ngay khi cô vừa nhét điện thoại vào túi, người đàn ông kia lại đưa tay ra: “Đưa đây.”
“……”
Diệp Lương Yên im lặng đưa điện thoại cho anh ta.
Giang Dục Đường nhận lấy, thao tác vài lần, rồi đưa trả cô: “Mật khẩu của cô quá đơn giản, tùy tiện đoán là mở được ngay.”
Diệp Lương Yên không thèm nhìn anh, cũng không nói gì, cất điện thoại vào túi rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Muộn rồi, tôi về đây. Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ cố gắng đến. Tạm biệt!”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
“……”
Giang Dục Đường lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô.
Cho đến khi cửa phòng vang lên một tiếng “cạch” rồi đóng lại.
Anh cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng lại cảm thấy chẳng còn hương vị gì nữa.
Vừa rồi, tiện thể, anh đã liếc nhìn lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của cô.
Cuộc gọi trước đó hiển thị là “Mẹ”.
Quan hệ giữa cô và mẹ ruột không tốt sao?
Sao ngay cả nói chuyện điện thoại cũng lạnh nhạt xa cách như vậy?
Người phụ nữ này như một câu đố.
Chỉ mới tiếp xúc vài tiếng, nhưng cô đã khiến anh hết lần này đến lần khác bất ngờ.
Anh đặt đũa xuống, cười tự giễu.
Đúng là điên rồi! Chắc là do dưỡng thương quá buồn chán, nên anh mới đi lo nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này!
Diệp Lương Yên ra khỏi bệnh viện, may mắn bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng về trường.
Hơn chín giờ tối, cô về đến ký túc xá.
Mở tủ lấy một gói mì ăn liền, cô bắt đầu ngâm nước sôi.
Ninh Tiêu Tiêu, đang lướt mạng, nhíu mày lo lắng nhìn cô: “Lương Yên, cậu lại ăn mì gói nữa à?”
Diệp Lương Yên khẽ đáp: “Ừ.”
“Sao không ăn ngoài đi? Mà này, tối nay cậu đi đâu đấy?”
Bên cạnh, Hứa An Tĩnh vừa chơi game vừa nói: “Tiêu Tiêu, cô nàng này nổi tiếng là kẻ keo kiệt đấy. Bảo cô ấy tốn tiền ăn ngoài chẳng khác nào lấy mạng cô ấy.”
Giọng điệu của Hứa An Tĩnh luôn có chút châm chọc, nhưng Diệp Lương Yên không để tâm.
Ngược lại, Ninh Tiêu Tiêu có chút không vui: “An Tĩnh, cậu có thể nói chuyện giữ ý một chút không?”
Hứa An Tĩnh nhún vai: “Xì.” Rồi tiếp tục cắm mặt vào game.
Ninh Tiêu Tiêu không lướt web nữa, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Diệp Lương Yên.
“Lương Yên, cậu đã đi đâu vậy? Tớ tìm cậu cả buổi mà không thấy.”
Diệp Lương Yên gắp một miếng mì, bình tĩnh đáp: “Tớ ra ngoài có chút việc.”
“Ồ.”
Ninh Tiêu Tiêu nhìn cô ăn mì gói, trong lòng thấy không nỡ: “Lương Yên, lần sau nếu cậu chưa ăn tối, có thể bảo tớ một tiếng, tớ sẽ giúp cậu mua cơm. Ăn mì gói nhiều không tốt đâu.”
Trong ký túc xá, Ninh Tiêu Tiêu là người tốt bụng và chu đáo nhất, luôn quan tâm đến mọi người. Nhưng cũng chính vì vậy, cô ấy hay bị nói là không biết nhìn sắc mặt người khác, Hứa An Tĩnh thường nói cô ấy chắc chắn sẽ chết vì quá ngốc!
Diệp Lương Yên không nói gì, tiếp tục ăn mì của mình.
Có lẽ trong mắt người khác, cô là tam tiểu thư của nhà họ Diệp, một trong sáu gia tộc hào môn hàng đầu ở Thịnh Kinh, lẽ ra phải rực rỡ chói lóa.
Nhưng cô chưa từng như vậy!
Ở trường, cô gần như không bao giờ nhắc đến chuyện gia đình.
Các bạn cùng phòng cũng không biết thân thế của cô, có lẽ họ chỉ nghĩ rằng cô có hoàn cảnh không mấy khá giả.
Về sau, có lẽ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, họ cũng ít đề cập đến vấn đề này.
Chỉ là… đôi khi Ninh Tiêu Tiêu nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.
Nhưng Diệp Lương Yên cũng chẳng buồn giải thích.
Người khác nhìn cô thế nào, cô chẳng quan tâm.
Cuộc sống là của riêng mình, chỉ cần cô cảm thấy sống tốt, vậy là đủ.
Chẳng bao lâu, Diệp Lương Yên ăn xong mì, đứng dậy mang hộp đi rửa.
Vừa mở cửa, một bóng người loạng choạng lao vào.
Đúng lúc va vào hộp mì trên tay cô.
"Choang!"
Hộp rơi xuống đất.
Nước mì còn sót lại bắn hết lên người người đó.
“Cậu làm cái gì vậy?”
Diệp Lương Yên nhíu mày nhìn người vừa về—Tạ Uyển Dao.
Cô ta đang mặc một chiếc váy dài bó sát màu xanh lam rực rỡ, mái tóc dài uốn xoăn gợn sóng xõa xuống, khiến vẻ đẹp vốn đã quyến rũ của cô ta lại càng thêm phần yêu kiều, lộng lẫy, trông chẳng khác nào vừa từ một buổi tiệc nào đó trở về.
Chỉ là, giờ phút này, toàn thân cô ta lại vô cùng nhếch nhác, đôi mắt long lanh ánh nước nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Lương Yên, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Diệp Lương Yên thấy cô ta tức giận đến mức này.
Cô mím môi, định nói gì đó, nhưng chợt ngửi thấy trên người Tạ Uyển Dao phảng phất mùi rượu nồng nặc.
“Cậu uống rượu à?” Cô theo bản năng hỏi.
Tạ Uyển Dao hơi nheo đôi mắt đen long lanh, khóe môi đỏ rực nhếch lên, hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt, rồi quay người rời đi.
Diệp Lương Yên thản nhiên nhặt hộp mì dưới đất lên, sau đó đi ra ngoài rửa sạch.
Trong phòng ký túc, thấp thoáng vang lên giọng lo lắng của Ninh Tiêu Tiêu.
“Uyển Dao, cậu đi đâu vậy? Sao lại uống rượu? Trời ạ, váy của cậu sao thế này? Bộ váy đẹp như vậy…”
“Cậu phiền quá đấy!” Giọng điệu của Tạ Uyển Dao lạnh như băng.
“……”
Ninh Tiêu Tiêu ngập ngừng một chút rồi lặng lẽ tránh ra.
Hứa An Tĩnh hừ lạnh, chậm rãi nói: “Có một số người đúng là không biết điều. Người ta không quan tâm thì thôi, cậu lo làm gì?”
Diệp Lương Yên rửa sạch hộp cơm trong nhà vệ sinh xong, trở lại phòng ký túc, đúng lúc Tạ Uyển Dao cũng thay xong quần áo, cầm chậu chuẩn bị đi rửa mặt.
Hai người lại chạm mặt ngay cửa.
Diệp Lương Yên mím môi, mở lời: “Uyển Dao, chiếc váy lúc nãy… bao nhiêu tiền?”
Cô nhìn ra được bộ váy vừa rồi có giá không hề rẻ.
Mơ hồ nhớ rằng chị hai của cô cũng có một chiếc váy có kiểu dáng tương tự, mà quần áo của nhị tiểu thư nhà họ Diệp, món nào cũng là hàng hiệu xa xỉ, giá thấp nhất cũng từ vài vạn tệ trở lên.
Tạ Uyển Dao lạnh lùng liếc cô một cái, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Mười tám vạn.”
“……”
Ngón tay cầm hộp cơm của Diệp Lương Yên siết chặt lại.
Ninh Tiêu Tiêu và Hứa An Tĩnh đều không khỏi quay đầu nhìn sang, trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Lương Yên đang định nói gì đó, nhưng Tạ Uyển Dao lại cười lạnh một tiếng: “Sao? Cậu muốn đền à?”
“……”
“Dù có đền, cậu có khả năng trả nổi không?”
“……”
Ninh Tiêu Tiêu khẽ lên tiếng: “Uyển Dao…”
Diệp Lương Yên bình tĩnh nhìn cô ta, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Được, tôi đền.”
“……”
Tạ Uyển Dao hừ lạnh, lướt ngang qua cô rồi bước ra ngoài.