Trở Về Thập Niên 70: Người Vợ Đặc Biệt
Chương 2: Chặn đường
Tạ Triết Lễ nhìn chiếc bánh bao trong bát, rồi quay đầu nhìn Tần Mộc Lam.
Tần Mộc Lam thấy vậy, cười cười với vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn giữ được lịch sự.
Cuối cùng, Tạ Triết Lễ cũng không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ ăn bánh bao.
Các thành viên khác trong gia đình nhà họ Tạ thấy cảnh này đều ngạc nhiên. Nhìn cách Tạ Triết Lễ và Tần Mộc Lam đối xử với nhau, có vẻ như khá hòa hợp, khiến ánh mắt họ khi nhìn Tần Mộc Lam cũng thay đổi đôi chút.
Tần Mộc Lam thì chẳng nghĩ gì nhiều, bánh bao bây giờ quý giá biết bao, cô đã nhường lại cho Tạ Triết Lễ, lẽ nào anh lại không thích sao?
Tạ Triết Na thì bực bội, liếc Tần Mộc Lam một cái, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Chẳng lẽ anh hai thực sự đã chấp nhận Tần Mộc Lam sao? Nhưng anh hai tốt như vậy, sao lại có thể lấy một người vợ như cô ta? Nếu biết trước thế này, cô thà tác hợp cho anh hai với con gái của trưởng thôn là Diệp Hiểu Hà còn hơn.
Sau bữa sáng, Tạ Triết Lễ nói với Tần Mộc Lam một tiếng rồi đi giúp mọi người ra đồng. Anh đang nghỉ phép về nhà, và muốn tranh thủ thời gian này giúp gia đình làm thêm việc.
Tần Mộc Lam trở về phòng một mình, ngồi ngẩn ngơ một lúc, rồi tự sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu và cuối cùng chấp nhận thực tế là mình đã đến đây. Cô biết bản thân có lẽ đã kiệt sức vì thức đêm liên tục, khả năng là không thể quay về được nữa.
Nhưng nghĩ lại, người thân duy nhất của cô là viện trưởng cũng đã qua đời vài năm trước, nên cô không còn quá lưu luyến gì về quá khứ.
“Đã đến đây rồi thì bắt đầu lại thôi, sống cho tốt.”
Sau khi nghĩ thông suốt, trên mặt Tần Mộc Lam hiện lên một nụ cười. Cô đứng dậy, định đi dạo một vòng quanh thôn Thanh Sơn.
Nhưng vừa đến đầu thôn, Tần Mộc Lam đã bị một nhóm người chặn lại, phần lớn là các cô gái, mà vẻ mặt của họ đều không mấy thân thiện.
Đứng trước là một cô gái xinh đẹp với hai bím tóc tết, thấy Tần Mộc Lam, cô ta nói với giọng đầy cay cú: "Tần Mộc Lam, cô hoàn toàn không xứng với đồng chí Tạ, tôi khuyên cô tốt nhất là rời khỏi nhà họ Tạ đi thì hơn."
Nghe vậy, Tần Mộc Lam không khỏi nhướng mày.
Hóa ra những người này đến đây vì Tạ Triết Lễ, muốn đến chất vấn cô.
Nghĩ đến đây, Tần Mộc Lam không khỏi thầm cười mỉa.
Đúng là phiền phức khi một người đàn ông quá đẹp trai, xem kìa, lại có người đến kiếm chuyện rồi.
Dù cho bản thân cô không quá hoàn hảo, nhưng hiện giờ cô là vợ của Tạ Triết Lễ, mấy cô gái này không có quyền đến gây sự với cô. Khi Tần Mộc Lam định lên tiếng thì chợt thấy Tạ Triết Lễ đang đi về phía này, nên cô lập tức gọi: “Tạ Triết Lễ, anh qua đây.”
Nghe thấy tiếng gọi của Tần Mộc Lam, cả nhóm cô gái trước mặt đều sững sờ, không tự chủ quay lại nhìn. Khi thấy Tạ Triết Lễ thực sự đi về phía này, trên gương mặt họ hiện lên đủ loại cảm xúc từ ngạc nhiên đến thẹn thùng, mắt không chớp, cứ chăm chú nhìn anh.
Tần Mộc Lam thấy phản ứng của những cô gái này thì không khỏi nhướng mày, sau đó cô thản nhiên kể lại tình hình, rồi cuối cùng hỏi: “Tạ Triết Lễ, mọi người đều nghĩ em không xứng với anh, anh thấy sao?”
Tạ Triết Lễ nghe vậy, cau mày nhìn Diệp Hiểu Hà và nhóm người trước mặt, thẳng thắn nói: “Tôi đã kết hôn với Tần Mộc Lam, và chúng tôi đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp thực sự, nên không có vấn đề gì về chuyện xứng hay không xứng.”
“Cái gì... hai người còn đăng ký kết hôn nữa.”
Diệp Hiểu Hà đau khổ hiện rõ trên mặt.
Những cô gái đứng phía sau cô cũng đều buồn bã. Họ vẫn nghĩ rằng Tạ Triết Lễ chỉ làm lễ cưới với Tần Mộc Lam thôi, vì ở làng này nhiều người chỉ làm lễ cưới mà không đăng ký kết hôn. Nào ngờ Tần Mộc Lam lại khôn ngoan đến mức làm thủ tục trước.
Nghe rằng họ đã đăng ký kết hôn, có nghĩa là họ thực sự là vợ chồng hợp pháp.
“Sao lại như vậy, đồng chí Tạ lại kết hôn rồi.”
“Đúng vậy, sao lại như vậy chứ, lại còn với Tần Mộc Lam nữa, với ai cũng được trừ Tần Mộc Lam.”
“Đúng rồi, Tần Mộc Lam hoàn toàn không xứng với đồng chí Tạ.”
“Phải, Tần Mộc Lam không xứng.”
Lúc này, Diệp Hiểu Hà lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào Tần Mộc Lam, nói: “Tần Mộc Lam, cô là đồ đê tiện, ngay từ đầu đã dùng mưu mẹo để bám lấy đồng chí Tạ, thật vô liêm sỉ.”
Từ nhỏ, cô đã thấy Tạ Triết Lễ đẹp trai, lớn lên lại càng đặt anh trong lòng. Nhưng Tạ Triết Lễ luôn lạnh nhạt với mọi người, cũng chẳng bao giờ dành thêm chút tình cảm nào cho cô. Bây giờ, Tạ Triết Lễ lại đăng ký kết hôn với Tần Mộc Lam, một người cô cảm thấy hoàn toàn không thể so sánh với mình, khiến cô không thể chấp nhận được.
“Cô nhầm rồi, tôi không dùng bất kỳ thủ đoạn nào cả. Là đồng chí Tạ nhìn thấy vẻ đẹp nội tâm của tôi, nên khóc lóc cầu xin tôi đăng ký kết hôn đấy chứ.”
Nói đến đây, Tần Mộc Lam ngẩng đầu nhìn Tạ Triết Lễ, nhướng mày hỏi: “Đồng chí Tạ, anh nói có đúng không?”
Vừa mới đến đã trở thành phụ nữ có chồng, cô còn chưa kịp nói gì mà những người này đã đến đây gây sự. Sao cô có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
Tất nhiên là không thể.
Tạ Triết Lễ nhìn Tần Mộc Lam một cái thật sâu, rồi ngắn gọn đáp: “Đúng vậy.”
Thấy Tạ Triết Lễ hợp tác như vậy, tâm trạng của Tần Mộc Lam có phần tốt lên.
Tuy nhiên, những cô gái kia nghe lời của Tạ Triết Lễ, chỉ càng thêm đau lòng, “Sao lại như vậy, đồng chí Tạ sao có thể chọn Tần Mộc Lam.”
Diệp Hiểu Hà cũng không thể tin nổi, chỉ vào Tần Mộc Lam, gương mặt đầy vẻ không hiểu nổi.
“Đồng chí Tạ, Tần Mộc Lam vừa mập vừa xấu, tính cách cũng tệ, lại lười biếng tham ăn. Cô ta rốt cuộc có điểm nào tốt hơn tôi?”
Chưa kịp để Tạ Triết Lễ trả lời, Tần Mộc Lam đã bước lên, mặt lạnh tanh.
“Cô có biết không, tôi ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt mình.”
Vừa nói, Tần Mộc Lam mạnh tay gạt tay của Diệp Hiểu Hà ra, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“A…”
Bàn tay của Diệp Hiểu Hà bị đánh đến đỏ ửng, đau thấu xương. Cô vừa định đánh lại thì chợt nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tần Mộc Lam, bất giác sững sờ. Sao hôm nay Tần Mộc Lam trông đáng sợ quá vậy?
Những người xung quanh cũng ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này. Họ hoàn toàn không ngờ Tần Mộc Lam lại dám đánh người. Trong đó, Phùng Chí Minh – một chàng trai thầm mến Diệp Hiểu Hà – là người đầu tiên phản ứng. Anh ta tức giận nhìn Tần Mộc Lam, nói lớn: “Tần Mộc Lam, cô dám ra tay với Hiểu Hà!”
“Tôi dám đấy, anh định làm gì được tôi?”
Thân xác này vốn đã là một người lười biếng và bướng bỉnh, nên Tần Mộc Lam cũng không có ý định nhún nhường.
“Cô…”
Phùng Chí Minh thấy bộ dạng ngang ngược của Tần Mộc Lam thì không biết phải nói gì, liền quay sang Tạ Triết Lễ, tức giận nói: “Tạ Triết Lễ, anh cứ để mặc Tần Mộc Lam bắt nạt người khác sao?”
Tạ Triết Lễ không để ý đến Phùng Chí Minh và những người kia, bởi lẽ Tần Mộc Lam là vợ của anh, còn những người khác chỉ là người ngoài, anh tất nhiên không đứng về phía họ.
Diệp Hiểu Hà thấy Tạ Triết Lễ như vậy thì lòng đau như cắt.
Tần Mộc Lam thực sự muốn đi dạo ngắm cảnh ở thôn Thanh Sơn, không muốn phí lời với những người trước mặt nên định quay lưng rời đi. Nhưng vừa lúc đó, từ phía trước vang lên một tiếng kêu xé lòng:
“Tiểu Vũ… Tiểu Vũ… con tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà…”