Đây đúng là chơi sát mặt luôn rồi.
Mạnh Nhược ngồi bên cạnh nhướn mày, trong lòng thầm nghĩ lại có kịch hay để xem.
cô nhớ trong nguyên tác, nguyên chủ kiên quyết không chịu gả cho cháu họ bên ngoại của Lý Mai, kết quả là bà dì họ này cũng dẫn con trai đến tận cửa.
Nhưng khi đó, Trịnh Uyển không có mặt, còn Mạnh Quân thì có. Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của gã cháu họ kia, Mạnh Quân lập tức chướng mắt, dứt khoát từ chối hôn sự này. dì họ chẳng thể làm gì được, đành tức tối chửi bới vài câu rồi bỏ đi.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Sự xuất hiện sớm của Trịnh Uyển đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến tình hình thay đổi ít nhiều.
Ngô Hồng Vân đã nắm được điểm yếu của Lý Mai, mà điểm yếu này lại vô cùng chí mạng.
Trước đây, khi muốn gả cô cho gã cháu họ bên ngoại kia, chắc Lý Mai cũng không ngờ rằng có ngày lại tự mình nâng đá đập chân mình như thế này. Mà nhìn cách hành xử của Ngô Hồng Vân, rõ ràng bà ta không phải loại dễ đối phó.
Lý Mai vừa nghe thấy câu nói của Ngô Hồng Vân, sắc mặt lập tức trắng bệch. Trong nhà còn có Mạnh Nhược!
Trước đó, chỉ riêng chuyện cô phát hiện ra bà ta đã đem đôi vòng tay của mẹ cô đi nấu chảy thôi cũng đã suýt khiến bà ta mất mạng trong tay cô rồi. Nếu bây giờ để cô biết được Trịnh Uyển chính là con ruột của Lý Mai, ai biết cô sẽ hành bà ta đến mức nào?
Cô nhóc này, đừng nhìn vẻ ngoài yếu đuối của cô mà nhầm. Một khi cô lộ nanh vuốt, thì đúng là loại ăn thịt người mà chẳng chừa xương.
Lý Mai vội vàng cười cười, kéo Ngô Hồng Vân đứng dậy khỏi ghế rồi lôi thẳng vào bếp, sau đó đóng chặt cửa lại.
Nhìn thấy thái độ căng thẳng của Lý Mai, Ngô Hồng Vân liền hiểu ngay chuyện "Trịnh Uyển là con ruột của bà ta" chính là một điểm yếu chí mạng.
"Chị họ ơi, chị họ tốt của tôi, sao chị không báo trước một tiếng mà lại bất ngờ đến nhà tôi thế này?" Lý Mai cười hỏi.
Ngô Hồng Vân cũng cười theo, nói:
"Còn có thể vì chuyện gì nữa, chẳng phải vì thằng con trai vô dụng nhà tôi sao?"
"Chẳng phải tôi đã viết thư cho chị rồi sao? Tôi vẫn đang thuyết phục con bé kế của tôi đây mà." Lý Mai đáp.
Trước đây, khi đồng ý giúp Ngô Hồng Vân làm mai cho con trai bà ta, Ngô Hồng Vân đã nằng nặc đòi đến tận nhà bà để xem xét tình hình, nói là để tiện liên lạc sau này, nhưng bị Lý Mai từ chối thẳng.
Lúc đó, bà đã khéo léo nói:
"Chị họ à, chị từ huyện đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì. Hay là thế này, chị cứ để lại địa chỉ nhà đi, khi nào có tin tức tôi sẽ viết thư cho chị."
Ngô Hồng Vân dĩ nhiên hiểu rõ Lý Mai có ý né tránh, cũng biết dù có nài nỉ nữa thì bà ta cũng sẽ không dẫn mình về nhà. Vì thế, bà ta giả vờ đồng ý, đưa địa chỉ cho Lý Mai. Nhưng sau khi hai người chia tay, bà ta lặng lẽ bám theo suốt cả buổi sáng, cuối cùng cũng lần ra được nhà của Lý Mai.
"Tôi chỉ sợ nói qua thư thì không rõ ràng được." Ngô Hồng Vân cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa, tôi cũng muốn để hai đứa nhỏ gặp mặt nhau."
"Chị xem hôm nay tôi ra ngoài vội vã, chẳng kịp mang gì theo. Nếu hai đứa nó vừa ý nhau, lần sau tôi sẽ bù lại."
Nghe vậy, trong lòng Lý Mai không khỏi chửi thầm một câu: "Mặt dày thật đấy!"
Nhìn nhà họ Dương kìa, cả hai lần đến cầu hôn đều mang theo đủ thứ quà biếu như rượu, thuốc lá, thực phẩm... Vậy mà Ngô Hồng Vân dám đến tay không, còn nói như thể là bà ta đang bố thí cho nhà này vậy.
Ngô Hồng Vân hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng Lý Mai. Bà ta hất cằm về phía bàn ăn, hỏi: "Ngồi đó ăn cơm chính là Mạnh Nhược mà cô nhắc đến trong thư phải không? Trông cũng xinh đấy."
Trên bàn chỉ có hai cô gái đang ngồi ăn. Cô bé có làn da ngăm là Trịnh Uyển, con gái của Lý Mai. Vậy người còn lại chẳng phải chính là con dâu tương lai của con trai bà ta sao?
"Xinh thì có xinh, nhưng trông có vẻ yếu ớt quá, cứ như nụ hoa sắp nở vậy. Không biết có siêng năng không, có chăm sóc đàn ông được không nữa?" Ngô Hồng Vân lại tiếp lời.
Lý Mai trợn trắng mắt đến mức sắp đảo ngược lên trời. Trong lòng nghĩ: "Chỉ với điều kiện của con trai bà, bà còn đòi hỏi nữa sao?"
Mạnh Nhược ngồi trước bàn, chậm rãi uống cháo. Ánh mắt mà cậu cháu họ của nhà Lý Mai thỉnh thoảng lia tới khiến cô không thể phớt lờ.
Cô cau mày khó chịu. Nếu không phải vì có chuyện cần nói, cô đã rời đi từ lâu.
"Cô chính là Mạnh Nhược?" Vương Đào gần như nhìn chằm chằm vào cô suốt cả buổi.
"Mẹ tôi nói, cô họ đã tìm cho tôi một cô vợ..."
Chưa đợi Vương Đào nói hết câu, Mạnh Nhược đột ngột đứng dậy, đi thẳng vào bếp.
Cô cũng chẳng quan tâm trong bếp có ai đang nói chuyện hay không, đẩy cửa bước vào, đặt bát xuống bồn rửa.
"Dì Lý, cháu đi làm đây," Mạnh Nhược vừa nói vừa giả vờ ngáp một cái. "Dạo này bận chuyện cưới hỏi, đến ngủ cũng không đủ giấc."
Những lời này, cô cố ý nói để Ngô Hồng Vân nghe thấy.
"Cái gì? Cô sắp lấy chồng rồi?" Ngô Hồng Vân kinh ngạc thốt lên.
"Đúng vậy, sính lễ đã trao, giấy kết hôn cũng ký rồi, chỉ đợi làm tiệc nữa thôi." Mạnh Nhược cười tươi như hoa.
Cô ném một quả bom rồi ung dung đi làm, những chuyện phía sau cứ để Lý Mai tự xử lý.
Cô đã nhìn ra, kiểu người như Ngô Hồng Vân một khi bám vào, thì giống như keo dán da chó, muốn gỡ ra cũng khó.
Vậy thì cứ để bà ta bám lấy Lý Mai, đừng có bám vào cô thì hơn.
Mạnh Nhược vừa đi khỏi, Ngô Hồng Vân liền kéo thẳng Lý Mai từ trong bếp ra ngoài, chất vấn:
"Hay lắm, Lý Mai, cô dám lừa tôi sao? Nó đã lấy chồng rồi mà còn dám bảo là sẽ gả cho con trai tôi?"
"Chị họ, tôi không lừa chị. Lúc tôi tính nói chuyện mai mối cho con trai chị, nó vẫn chưa đính hôn với ai cả." Lý Mai giải thích.
bà vốn định giấu chuyện Mạnh Nhược sắp lấy chồng để trước mắt giữ chân Ngô Hồng Vân, chờ bà ta về quê rồi hẵng tìm cách giải quyết sau.
Dù gì nhà bà ta cũng không ở tỉnh thành, chắc không rảnh mà chạy lên chạy xuống suốt.
Đợi thêm vài ngày, Mạnh Nhược chính thức xuất giá, lúc ấy muốn ứng phó thế nào cũng dễ.
Nhưng giờ thì hay rồi, chỉ vì hai câu nói của Mạnh Nhược mà kế hoạch của bà đổ bể hoàn toàn.
"Chỉ trong mấy ngày mà đã trao sính lễ, lại còn đăng ký kết hôn?" Ngô Hồng Vân tỏ vẻ không tin.
"Đúng vậy, chị đừng thấy con bé này ngoan ngoãn, thật ra nó nhiều mưu lắm. Lần này nhà chồng của nó cũng là do chính nó tự tìm đấy." Lý Mai nói.
"Không còn cách nào khác, nhà trai điều kiện tốt, lại còn hào phóng, sính lễ đưa ngay ba ngàn tám trăm tệ. Chồng tôi vừa nghe đã đồng ý ngay. Dù gì cũng là con gái ruột của ông ấy, ông ấy quyết định rồi thì tôi cũng không có gì để nói, đúng không?"
"Ba ngàn tám?"
Ngô Hồng Vân không khỏi sửng sốt trước con số này. Phải biết rằng, cả nhà bà ta gộp lại, một năm cũng chưa chắc kiếm được ba ngàn tám trăm tệ.
"Nhưng tôi mặc kệ! Dù sao cô cũng đã hứa tìm vợ cho con trai tôi, bây giờ cô ta chạy mất rồi, cô phải tìm người khác bù vào!" Ngô Hồng Vân ngang ngược nói.
"Nếu không thì..." Bà ta liếc nhìn Trịnh Uyển, giọng đầy đe dọa. "Hậu quả thế nào, chắc cô cũng biết rồi đấy."
"Được, được, tôi đâu có nói là không tìm giúp chị đâu mà, chị họ." Lý Mai cố nén cơn giận, gượng cười đáp.
Hiện tại, bà ta vẫn chủ trương tạm thời ổn định Ngô Hồng Vân trước. Nếu không, phải lo đối phó với cả hai đầu, bà ta chắc chắn sẽ không chịu nổi.
"Cháu trai lớn, cháu muốn tìm người như thế nào?" Để thể hiện thành ý tìm vợ cho biểu cháu, Lý Mai chủ động hỏi.
Ngay khi vừa bước vào, Vương Đào đã để ý đến Mạnh Nhược đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn.
Da trắng, mặt mũi thanh tú, trông như người bước ra từ tranh vẽ. Hắn nhìn một cái là thích ngay, thầm nghĩ nếu có thể cưới cô về, hắn có thể khoe khoang với đám bạn cả đời.
Nhưng vừa rồi cô họ của hắn lại nói cô đã lấy chồng, khiến hắn khó chịu không thôi.
"Chỉ cần giống cô ta, đẹp là được." Vương Đào cộc cằn nói.
"con lớn rồi mà chỉ biết nhìn mặt à?" Ngô Hồng Vân cau mày chê bai. "Cưới vợ là phải xem nó có siêng năng không, có dễ sinh nở không, có biết hầu hạ chồng không chứ!"
"Nếu cưới về mà cứ như đóa hoa, cái gì cũng để con làm hết, con chịu được chắc?"
"Thì cưới về rồi dạy, dạy không được thì đánh, con không tin là không dạy nổi." Vương Đào nói thản nhiên.
Nghe đến đây, Lý Mai chỉ cảm thấy trời đất tối sầm.
Hồi còn ở thôn Liên Đường, ngoài những ngày lễ tết, cô cũng không qua lại nhiều với Ngô Hồng Vân, chỉ biết bà ta là một người đàn bà nông thôn thích chiếm lợi.
Còn về con trai bà ta, Vương Đào, vì hắn đi làm xa từ nhỏ, nhiều năm không về nhà, nên bà cũng không hiểu rõ tính cách hắn thế nào.
Nhưng bây giờ nghe hắn nói chuyện, Lý Mai chỉ muốn thốt lên: "Đây là dạng người gì thế này?"
Tuy trong lòng cực kỳ phản cảm, nhưng để ổn định hai mẹ con này, bà vẫn gượng cười nói:
"Được, được, cô họ nhất định sẽ tìm cho cháu."
"Không phải cố gắng, mà là nhất định phải tìm!" Ngô Hồng Vân ngang ngược nhấn mạnh.
"Được, được." Lý Mai cố nén cơn giận, cười đáp.
Sau khi tiễn hai mẹ con đi, vừa quay đầu lại thấy Trịnh Uyển, cơn giận của Lý Mai bùng phát ngay lập tức.
"Cô đến sớm làm gì?" bà ta trừng mắt nhìn con gái, tức giận chất vấn.
"Nếu có trách thì cũng phải trách Mạnh Nhược chứ? Nếu cô ta ngoan ngoãn lấy Vương Đào, chẳng phải chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"
Lý Mai: "Mạnh Nhược nó đâu có mù, cũng chẳng ngốc, nó là sinh viên đại học, làm sao có thể để mắt đến loại người như vậy?"
Cứ nhìn Vương Đào mà xem, đừng nói Mạnh Nhược chướng mắt, ngay cả bà ta cũng không thèm để ý đến hắn.
"Vậy thì trách mẹ thôi, ngay từ đầu mẹ không nên dính vào chuyện này." Trịnh Uyển nói thẳng thừng.
Nhưng vừa dứt lời, cái tát của Lý Mai cũng rơi xuống.
Một tiếng "chát" vang lên rõ ràng.
Trịnh Uyển theo phản xạ ôm lấy má mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ.
"Bây giờ cô ghê gớm lắm rồi, còn biết cãi lại nữa cơ đấy." Lý Mai tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.
bà ta hối hận chứ, hối hận đến ruột gan xanh lè, nhưng hối hận là một chuyện, con bé này có tư cách gì mà trách bà ta chứ?
Nếu không phải nó không nghe lời, tự ý chạy đến mà không báo trước, thì đâu có xảy ra những chuyện rắc rối này.
Ngô Hồng Vân xách một khúc thịt lớn, vui vẻ rời khỏi nhà họ Mạnh. Lúc đến tay không, lúc đi lại vơ được một khúc thịt, bà ta cảm thấy chuyến này đi thật đáng giá.
Dù gì Lý Mai cũng không thể chạy khỏi thành phố này được, lần này không thành thì lần sau bà ta lại đến, biết đâu còn vớ được thêm một khúc thịt nữa.
Sau khi dọn ra khỏi nhà họ Dương, Du Triệt liền tìm thuê một căn hộ. Nhờ đồng nghiệp giới thiệu, anh tìm được một căn phòng ở khu nhà trọ cũ.
Ban đầu, đồng nghiệp giới thiệu cho anh một căn hộ trong khu nhà chung, kiểu hành lang dài bên ngoài, bên trong là các phòng nhỏ, mỗi tầng dùng chung một nhà vệ sinh và bếp.
Trước đây anh sống một mình thì không vấn đề gì, vì thường ăn ở nhà máy hoặc bên ngoài, rất ít khi tự nấu nướng, nên có hay không có bếp cũng không quan trọng.
Nhưng bây giờ khác rồi, anh không còn ở một mình nữa, mà còn có Mạnh Nhược.
Dùng chung bếp có thể chấp nhận, nhưng nhà vệ sinh thì lại là một chuyện khác.
Thế là anh lại nhờ đồng nghiệp tìm giúp một căn hộ khác, tốt nhất là có cả nhà vệ sinh và bếp riêng. Đồng nghiệp vui vẻ nhận lời, hai ngày sau liền dẫn anh đi xem phòng.
Căn hộ này thông thoáng trước sau, có một phòng ngủ, một phòng khách, quan trọng nhất là có nhà vệ sinh và bếp riêng, chỉ là giá thuê cao hơn căn hộ trước đó.
Du Triệt xem xong rất hài lòng, lập tức thuê ngay.
Sau khi ổn định chỗ ở, anh bắt đầu mua đồ gia dụng. Trước khi mua, anh hỏi ý kiến Mạnh Nhược, vì dù gì những món này cũng là cô dùng nhiều hơn.
"Mua máy giặt đi." Mạnh Nhược suy nghĩ một chút rồi trả lời.
So với hai, ba mươi năm sau, thời điểm này vật chất vẫn còn khan hiếm, đặc biệt là đồ điện gia dụng, không chỉ đắt mà chất lượng cũng không ổn định.
Như tivi màu phải đến hơn bốn nghìn tệ, tủ lạnh cũng ba nghìn mấy, chỉ có máy giặt là rẻ hơn, một số thương hiệu nước ngoài chỉ tầm hơn một nghìn là mua được.
Tivi? Cô đã quen dùng máy tính bảng và điện thoại di động rồi, nên không có hứng thú với thứ này.
Tủ lạnh? Nếu không nấu ăn thường xuyên, thì nó cũng chẳng hữu dụng gì.
Nhưng máy giặt lại có thể giúp cô tiết kiệm không ít công sức, quần áo là thứ ngày nào cũng phải giặt mà.
Sau khi cân nhắc, cô quyết định chọn máy giặt.
Du Triệt cứ tưởng cô sẽ chọn tivi, vì đối với một gia đình bình thường mà nói, tivi vẫn là thứ khá xa xỉ, không ngờ cô lại chọn món rẻ nhất.
Anh biết cô đang giúp mình tiết kiệm tiền, trong lòng không khỏi xúc động. Thầm nghĩ sau này có lương, nhất định sẽ mua đủ hết cho cô.
Mua xong đồ điện, anh tính toán lại số tiền còn lại trong túi.
Ban đầu anh chuẩn bị ba nghìn tệ để mua đồ gia dụng, nhưng máy giặt chỉ tốn hơn một nghìn, nên tiết kiệm được kha khá.
Anh liền quyết định thuê một chiếc xe hơi nhỏ để đi rước dâu, làm cho đàng hoàng một chút. Dù sao sau này cũng không có nhiều khoản phải chi nữa, chỉ còn lại tiệc cưới.
Tiệc cưới thì bên anh chỉ có gia đình bác cả, còn chủ yếu là bên họ Mạnh, chắc hai, ba bàn là đủ.
Vào ngày đón dâu, Mạnh Nhược trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao, cài vài bông hoa đỏ, trên người là chiếc váy đỏ bó eo, tùng váy xòe rộng, dưới chân là đôi giày cao gót đỏ rực.
Cả bộ trang phục đỏ tươi càng làm tôn lên làn da trắng nõn của Mạnh Nhược, trông cô rực rỡ như một đóa mẫu đơn vừa hé nở, xinh đẹp mà trang nhã.
Khi Du Triệt bế cô lên chiếc xe hoa màu đỏ, pháo giấy nổ vang khắp nơi.
Không khí sôi động vô cùng, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, trẻ con, thậm chí cả những người qua đường không liên quan cũng tụ tập lại xem.
Trong số đó, có cả Trịnh Uyển.
Cô ta đến xem không chỉ để hóng chuyện, mà còn để học hỏi kinh nghiệm.
Kiếp trước, khi lấy Tần Lâm, hắn vẫn còn là một thanh niên nghèo rớt mùng tơi.
Đám cưới của họ vô cùng đơn giản, Tần Lâm không có tiền thuê xe hơi, chỉ mượn được một chiếc ba bánh để đón dâu, sính lễ cũng chỉ có vỏn vẹn một nghìn tệ, cuối cùng rơi vào túi của Lý Mai.
Hồi đó, đồ cưới của cô ta chỉ có hai tấm chăn bông cùng vài bộ xoong nồi bát đĩa.
Làm sao sánh nổi với Mạnh Nhược, người không chỉ có một lễ cưới long trọng mà còn được tặng cả đống trang sức vàng.
Nhìn Mạnh Nhược lên xe hoa, mỗi bước đi của cô, Trịnh Uyển đều tưởng tượng đến tương lai của mình khi kết hôn với Du Triệt.
Váy đỏ mà Mạnh Nhược mặc vẫn còn đơn giản quá, sau này đến lượt cô ta, nhất định phải chọn chiếc váy cưới trắng hiện đại, kiểu dáng bồng bềnh, kéo dài tận gót.
Xe rước dâu mà Du Triệt thuê hôm nay chỉ là loại xe con bình thường, đến lượt cô ta phải thuê hẳn hai chiếc Santana mới xứng tầm.
...
Trịnh Uyển cứ thế mơ mộng về tương lai tươi sáng của mình.
Nhưng đúng lúc đó, cô ta nghe thấy một tiếng cười đùa của đồng nghiệp hay bạn bè của Du Triệt:
"Vợ của Dương Khánh trông xinh thật đấy!"
"Cái gì mà Dương Khánh? Giờ phải gọi là Du Triệt rồi!"
"Đúng, đúng, Du Triệt! Gọi mãi tên cũ nên quen miệng, ha ha ha!"
Sắc mặt Trịnh Uyển lập tức thay đổi.