Tĩnh đình trở nên im lặng.
Ngụy Hành Chi nhíu mày, do vốn không thích Ôn Nguyệt Thanh, nên trong lòng mặc định rằng nàng đang làm lớn chuyện. Nhưng đây là việc nội bộ phủ Công chúa, không liên quan đến người ngoài như hắn.
Ngược lại, Ngụy Lan Chỉ liếc nhìn Hạ Chí, nghi hoặc hỏi: “Lời của ngươi có thật không? Vài tên gia nhân cũng dám ngang nhiên xông vào viện của Quận chúa lấy đồ sao?”
Đừng nói Ôn Nguyệt Thanh là Quận chúa, ngay cả những gia đình nhỏ ở kinh thành, cũng không có lý nào lại xảy ra chuyện như vậy.
Hạ Chí cao giọng: “Chuyện này hoàn toàn là sự thật.”
Ngụy Lan Chỉ lại hỏi: “Vậy họ đã mang lư hương đi đâu?”
Hạ Chí im lặng.
Ngụy Lan Chỉ càng cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt lướt qua Ôn Nguyệt Thanh và Tiêu Tấn.
Trước đây không phải chưa từng xảy ra những chuyện như vậy, nhưng đều do Ôn Nguyệt Thanh cố ý làm, mục đích thì không cần nói cũng rõ.
“Thế nào? Ngươi nói đồ bị lấy đi, nhưng lại không biết chúng bị mang đi đâu? Đừng nói là ngươi đang bịa chuyện.”
Lời của Ngụy Lan Chỉ khiến những người khác trong đình cũng hiểu rõ hàm ý.
Một nha hoàn không thể tự ý bịa chuyện như vậy, nếu có khả năng, chắc chắn là do người khác sai khiến.
Ánh mắt Tiêu Tấn trở nên lạnh lẽo, dừng lại trên người Ôn Nguyệt Thanh.
Nhưng chỉ trong một ánh nhìn, hắn không nhận ra chút cảm xúc nào trên mặt nàng, thay vào đó, ánh mắt lại rơi vào chuỗi Phật châu trên cổ tay nàng, là một chuỗi Phật châu bạch ngọc sáng rực.
“Lan Chỉ.” Ngụy Hành Chi liếc em gái một cái: “Đây là chuyện nhà của phủ Công chúa.”
Hắn biết tính tình Ôn Nguyệt Thanh, nếu bị vạch trần, không biết nàng sẽ làm loạn thế nào.
Hạ Chí nghe được hàm ý trong lời họ, khẽ ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyệt Thanh.
Nhưng đập vào mắt nàng là đôi mắt đen láy không chút cảm xúc của Ôn Nguyệt Thanh.
Hạ Chí giật mình, nỗi sợ hãi nàng dành cho Ôn Nguyệt Thanh lúc này vượt qua mọi thứ, liền nói thẳng: “...Tên tiểu tư kia nói, lư hương là để dùng trong viện của nhị tiểu thư.”
Lời vừa dứt, không khí xung quanh như lặng đi.
Ôn Ngọc Nhược thoáng sững sờ, sau đó nói: “Không thể nào.”
Nàng trời sinh xinh đẹp, lông mày nhíu nhẹ khiến người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.
Dù trong tình huống này, nàng cũng không lập tức nổi giận, mà nghiêm túc nói: “Hôm nay viện ta có thỉnh Phật, quả thực hơi lộn xộn.”
“Nhưng nói là đi cướp đồ của tỷ tỷ... thì không thể có chuyện đó. Trong phủ có bao nhiêu lư hương, sao lại đến mức phải lấy đồ của tỷ tỷ?”
Nàng trông yếu đuối, nhưng lời nói lại rất chặt chẽ, hợp lý.
Cốc Vũ lo lắng liếc nhìn Ôn Nguyệt Thanh.
Chính vì thế mà mỗi lần đối diện với nhị tiểu thư, Ôn Nguyệt Thanh luôn bị xem như một kẻ điên, một người không kiểm soát được cảm xúc, chỉ biết nổi giận vô lý.
Dù nàng có lý, thì qua hành động và lời nói, mọi người vẫn nghĩ nàng không phải người đúng.
Hạ Chí mặt tái nhợt, biện bạch: “Cụ thể thế nào, nô tỳ không rõ, nhưng chuyện này là sự thật. Người trong viện Quận chúa đều nhìn thấy, nhị tiểu thư có thể hỏi họ.”
Nghe vậy, dù không tin, nhưng Ôn Ngọc Nhược vẫn sai người đi hỏi.
Người hầu được phái đi nhanh chóng trở lại, đi cùng là Ôn Tầm.
Ôn Tầm bước nhanh, sắc mặt trầm xuống.
Ông chào Tiêu Tấn trước, giọng thấp: “Chuyện nhỏ nhặt, là do người dưới không hiểu chuyện, để Vương gia chê cười.”
Sau đó ông quay sang Ôn Nguyệt Thanh, mặt nghiêm nghị: “Hôm nay trong phủ bận rộn, bọn hạ nhân nghe nhầm lệnh. Ta đã bảo người trả lại lư hương rồi.”
Nói xong, ông còn liếc nàng cảnh cáo: “Chỉ là một cái lư hương, cũng đáng để ngươi gây chuyện trước mặt Vương gia sao?”
Ôn Tầm biết chuyện này không phải lỗi của Ôn Nguyệt Thanh, nhưng trong mắt ông, thể diện quan trọng hơn tất cả.
Hôm nay Tiêu Tấn và người của phủ Trấn Quốc Công đều có mặt, làm lớn chuyện như vậy chẳng khác nào để người ngoài cười nhạo.
Tên tiểu tư kia đúng là lỗ mãng, nghe quản sự dặn tìm một lư hương “có duyên Phật”, liền đến viện của Ôn Nguyệt Thanh mà lấy.
Chuyện này đáng trách, nhưng không phải lúc này.
Trước mặt Tiêu Tấn mà làm rùm beng, thì là lỗi của Ôn Nguyệt Thanh.
Triệu ma ma vừa hay tin vội đến, vừa đến liền nghe thấy lời của Ôn Tầm.
Bà đứng sững lại một lúc.
Lão gia làm việc lớn, nên trong lòng không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt trong hậu viện. Trong mắt ông, chuyện này nhỏ nhặt đến mức có thể gọi là hiểu lầm.
Ông thậm chí chưa từng nghĩ đến, tại sao gia nhân trong phủ lại dám đối xử như vậy với Ôn Nguyệt Thanh.
Triệu ma ma sống nhiều năm, đã quen với những trò mưu mô nơi hậu viện, thừa hiểu chuyện nô tài lộng quyền.
Nhưng nguyên nhân sâu xa vẫn là do người đứng đầu.
Ôn Nguyệt Thanh mất đi sự sủng ái, trước mặt Hoàng đế cũng chẳng còn thể diện, giờ đây chỉ còn danh Quận chúa mà thôi.
Phủ Công chúa dựa vào Ôn Tầm, hiện là Thượng thư Bộ Công.
Mọi người đều biết Ôn Tầm thiên vị con gái út. Một Quận chúa mất cha yêu thương, mất vị hôn phu, lại mang tiếng xấu, chẳng khác nào một cô gái mồ côi không chỗ dựa.
Những gia nhân kia đơn giản là loại người thích nịnh trên đạp dưới.
Họ tự nhiên không xem Ôn Nguyệt Thanh ra gì.
Ôn Tầm không biết suy nghĩ của Triệu ma ma, chỉ vài câu liền định khép lại sự việc.
Triệu ma ma khẽ thở dài, định khuyên Quận chúa nhẫn nhịn. Nữ tử trong hậu viện, sống dựa vào sự yêu thương và sự bảo bọc của người khác.
Hiện tại Ôn Nguyệt Thanh không có gì, chỉ có thể ngoan ngoãn.
Biết đâu sau này Ôn Tầm nhận ra, cảm thấy hối hận, sẽ đối xử tốt với nàng hơn.
Nhưng không ngờ, Ôn Nguyệt Thanh lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng chỉ nói: “Đem lư hương trả lại, cất vào kho.”
“Còn nữa, gọi tất cả những người đã xông vào viện hôm nay, cùng toàn bộ nha hoàn, gia nhân trong viện trừ Hạ Chí, đến đây.”