Đại Bình Sơn Tự nằm ở Giang Nam, là một trong những ngôi chùa nổi tiếng của Đại Huy triều.
Chùa tọa lạc sâu trong núi, lịch sử lâu đời, hương khói thịnh vượng suốt hàng trăm năm, trải qua nhiều triều đại đổi thay, nhưng những bức tượng Phật lớn trong chùa vẫn hiền từ, từ bi nhìn xuống nhân gian.
Do cần phải leo qua ba ngọn núi mới đến được chùa, ba ngọn núi tựa như bức bình phong tự nhiên, nên chùa được gọi là Đại Bình Sơn Tự.
Chính vì vậy, chùa nổi danh khắp Đại Huy triều.
Người thường muốn đến Đại Bình Sơn Tự một lần đã là việc không dễ, huống chi là lấy được Phật châu được cung phụng trước tượng Phật.
Vật này vô cùng quý hiếm.
Tiểu tư Địch Trúc đứng sau Yến Lăng ánh mắt thoáng động. Dù rằng Phật châu này rất hiếm có, nhưng đối với Yến Lăng, nó chẳng qua cũng chỉ là một món đồ bình thường, không thể coi là kỳ trân dị bảo.
Yến Lăng xuất thân từ một gia tộc danh giá, trong phủ lại có Yến Quý phi là cô ruột, nên kho báu trong tư khố đếm không xuể.
Phật châu tuy quý hiếm, nhưng so với những bảo vật khác, vẫn còn kém phần giá trị.
Nhưng đây lại là Yến Lăng, chủ nhân lạnh lùng, xa cách. Hắn từ khi nào lại đi tặng lễ vật cho người khác?
Địch Trúc phía sau hắn đang nghi hoặc, thì nghe Yến Lăng lạnh nhạt nói: “Lễ tạ ơn.”
Triệu ma ma đứng sau Ôn Nguyệt Thanh cũng sững người, lễ tạ ơn gì chứ? Bà luôn ở bên Ôn Nguyệt Thanh, nhưng chẳng thấy nàng giúp gì cho Yến Lăng.
Chợt nghe Ôn Nguyệt Thanh cất lời: “Cốc Vũ.”
Cốc Vũ phản ứng lại, định đưa tay nhận lấy, nhưng Yến Lăng lại trao hộp gấm cho Địch Trúc.
Địch Trúc hiểu ý, viện cớ bảo dưỡng Phật châu, đuổi khéo Triệu ma ma và Cốc Vũ ra ngoài.
Trong điện lập tức yên tĩnh.
Chương Ngọc Lân sinh tử chưa rõ, bên ngoài ồn ào, người ra kẻ vào.
Trời đã tối, ánh nến chập chờn soi bóng Ôn Nguyệt Thanh, hương đàn hương thoang thoảng, mờ ảo như sương khói.
Yến Lăng nghe nàng nói: “Ta có điều thắc mắc.”
Gương mặt Yến Lăng lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Người đàn ông này, dung mạo xuất chúng, tựa tuyết trắng trên núi cao, nhưng lại nắm trong tay quyền lực lớn. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, không ai có thể đoán được bất kỳ cảm xúc nào của hắn.
Cũng không ai biết rằng, cơn bệnh của Thái hậu đều là do hắn thao túng.
Bệnh nặng do hắn gây ra, mà bệnh khỏi, cũng là theo ý hắn.
Cái gọi là được Phật kinh chữa lành, chẳng qua chỉ là cái cớ khéo léo.
Phật kinh do Ôn Nguyệt Thanh chép, có tác dụng gì, nàng là người hiểu rõ nhất.
“Nếu hôm đó dâng lên Phật kinh của cao tăng thì sao?” Nàng nhìn hắn.
Yến Lăng hạ mắt, dường như trước mắt hắn lại hiện lên đóa sen đỏ rực như lửa.
Hắn chậm rãi đáp: “Cũng không khác gì.”
Thì ra là vậy.
Trong nguyên tác, Thái hậu khỏi bệnh đúng lúc Ôn Ngọc Nhược vào cung bái kiến. Thái hậu đang bệnh nặng, không thể gặp nàng, nên nàng chỉ quỳ ngoài cửa cung dập đầu.
Ngày hôm sau Thái hậu khỏi bệnh, cả kinh thành đều đồn rằng Ôn Ngọc Nhược mang phúc khí đến.
Nhưng thực ra, tốc độ khỏi bệnh của Thái hậu hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của người trước mặt.
Ôn Nguyệt Thanh chưa kịp nói thêm, bên ngoài đã vang lên tiếng thái giám truyền báo:
“Hoàng thượng giá lâm.”
Triệu ma ma và Cốc Vũ vừa thu dọn đồ đạc cho Ôn Nguyệt Thanh xong, nghe vậy đều giật mình.
Cốc Vũ mặt tái nhợt, lo lắng nhìn Triệu ma ma: “Ma ma, Thế tử không sao chứ?”
Vị Thế tử ngốc kia, thân thể vạm vỡ như vậy, chỉ rơi xuống hồ một lần, chắc không đến mức mất mạng chứ?
Triệu ma ma cũng không khá hơn: “Thế tử phúc lớn mạng lớn, đừng nói bừa.”
Thế tử Chương Ngọc Lân sống chết ra sao bà không rõ, nhưng chắc chắn hôm nay Ôn Nguyệt Thanh sẽ không tránh khỏi bị phạt.
Nếu Thế tử không sao, nàng vẫn là kẻ khiến hắn rơi xuống hồ.
Nếu có chuyện…
Với mức độ coi trọng của phủ Trung Dũng Hầu dành cho Chương Ngọc Lân, việc hôm nay e khó mà êm xuôi.
Quả nhiên, giống như bà lo lắng, Hoàng đế vào điện với vẻ mặt u ám.
Ngài là trưởng tử của Tiên đế, chỉ nhỏ hơn Trưởng công chúa Tuệ Di – mẫu thân của Ôn Nguyệt Thanh – hai tuổi.
Dù năm nay đã bước qua tuổi bốn mươi, nhưng phong thái vẫn uy nghi như xưa.
Tuổi tác làm phai mờ vẻ tuấn tú thuở trẻ, nhưng lại gia tăng khí thế đế vương.
Vừa bước vào điện, tất cả cung nhân hầu hạ đều quỳ xuống.
Hoàng đế vốn định nổi giận, nhưng không ngờ Yến Lăng cũng có mặt.
Ngài nhíu mày: “Yến khanh còn chưa rời cung?”
“Thần vẫn ở đây.”
Nội thị Cao Tuyền phía sau Hoàng đế khẽ ho một tiếng. Vị Yến đại nhân này, dù lập bao nhiêu công lao, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt khó gần.
Cao Tuyền vội nói: “Yến đại nhân chắc vì lo lắng cho sức khỏe Thế tử nên chưa rời đi.”
Hoàng đế gật đầu, nhắc đến Chương Ngọc Lân, sắc mặt càng khó coi.
Ngài giơ tay chỉ vào Ôn Nguyệt Thanh: “Ngươi làm chuyện tốt lắm!”
Ngài vừa quát một câu, bên ngoài đã có cung nhân báo: “Hoàng thượng, Ôn đại nhân cầu kiến.”
“Cho vào.” Hoàng đế đành tạm thời nén giận.
Ôn Tầm bước nhanh vào, vừa vào liền quỳ xuống: “Thần dạy con không nghiêm, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Nói xong mới nhận ra trước mặt không phải Hoàng đế, mà là tà váy trắng như tuyết của Ôn Nguyệt Thanh.
Ôn Tầm tái mặt, vội chuyển hướng quỳ về phía Hoàng đế.
Lúc này ông cũng chẳng quan tâm đến Ôn Nguyệt Thanh, chỉ lo lắng hỏi: “Không biết tình hình Thế tử thế nào?”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi! Chương Ngọc Lân được kéo lên từ hồ, vẫn hôn mê bất tỉnh! Cha hắn sắp khóc ngất rồi!”
Hoàng đế giận dữ đi qua đi lại: “Chương Hiển nửa bước vào quan tài, chỉ có một đứa con. Trẫm hỏi ngươi, nếu Chương Ngọc Lân có chuyện, ngươi đền thế nào?”
Ôn Tầm: “Thần tội đáng chết vạn lần!”
Hoàng đế giận quá hóa cười, hắn đến chỉ để khóc than tội đáng chết vạn lần sao?
Ngài biết lỗi không phải của Ôn Tầm mà là do Ôn Nguyệt Thanh.
Quay lại, thấy Ôn Nguyệt Thanh đứng thẳng tắp, Hoàng đế nổi giận: “Ngươi chẳng hề có chút hối hận!”
Cốc Vũ quỳ phía sau, nghe vậy liền nghiến răng, định bước ra giải thích cho Ôn Nguyệt Thanh.
Không ngờ lại có cung nhân báo: “Hoàng thượng, Đại lý tự Thiếu khanh Chu đại nhân cầu kiến.”
Hoàng đế nhíu mày: “Hắn đến làm gì? Trẫm hiện không rảnh.”
“Bẩm Hoàng thượng, Chu đại nhân nói tiểu nữ Chu Mạn Nương bị Thế tử Trung Dũng Hầu cắn trong yến tiệc, may nhờ Quận chúa cứu giúp.”
Trong điện yên lặng một lúc.
Khi Ôn Nguyệt Thanh đá người, Hoàng đế và mọi người đứng ngoài hành lang, chỉ nhìn thấy đại khái, không rõ chi tiết.
Thấy Hoàng đế không nói gì, Cao Tuyền nhỏ giọng thưa: “Hoàng thượng, việc này đúng là có thật, Chu tiểu thư vẫn còn trong cung, đã kinh sợ không ít.”
Nghe vậy, Ôn Tầm đang quỳ bất chợt thở phào nhẹ nhõm.
Đừng nói đến Hoàng đế, ngay cả Ôn Tầm cũng vừa rồi nghĩ rằng Ôn Nguyệt Thanh cố ý đá người.
Nhưng nếu xét đến chuyện cứu người, hành động của nàng cũng xem như danh chính ngôn thuận.
Sắc mặt Hoàng đế vẫn không khá hơn bao nhiêu, ánh mắt trầm xuống nhìn Ôn Nguyệt Thanh: “Trẫm thấy ngươi là bình thường quen thói vô pháp vô thiên, nên mới hành động hồ đồ như vậy!”
“Khi ấy tình cảnh ra sao? Trong ngoài điện đều có thị vệ, từ khi nào đến lượt ngươi ra tay cứu người?”
Những năm gần đây, Hoàng đế đã có ấn tượng rất xấu về Ôn Nguyệt Thanh, nên không tin nàng có lòng tốt cứu người.
“Hoàng thượng! Việc này không phải như vậy!” Cốc Vũ nghe đến đây, không nhịn được nữa.
“Đồ nô tài từ đâu đến!” Cao Tuyền quát lạnh: “Trước mặt Hoàng thượng, sao có thể để ngươi chen miệng?”
Cốc Vũ trong lòng không cam tâm. Tình cảnh trong điện khi ấy nàng thấy rất rõ, tiểu thư nhà họ Chu đã bị Chương Ngọc Lân cắn.
Hắn còn định cắn thêm, mà vị trí nhắm tới chính là ngực của Chu tiểu thư…
Ở vị trí đó, không cần nói đến nỗi đau thể xác, dù vết thương không nghiêm trọng, danh tiết của Chu tiểu thư cũng không giữ nổi.
Khi ấy, trong ngoài điện đầy người, còn có rất nhiều thị vệ, nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải đẩy Chu tiểu thư vào đường cùng hay sao?
Nhưng nàng cũng biết, giờ đây Hoàng đế đã không còn coi trọng Ôn Nguyệt Thanh như trước. Dù có giải thích rõ ngọn ngành, Hoàng đế cũng chưa chắc bỏ qua cho nàng.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có cung nhân vội vã vào bẩm báo: “Hoàng thượng, nhị tiểu thư nhà họ Ôn xin cầu kiến.”
“Nàng đến đây làm gì?” Nghe đến tên Ôn Ngọc Nhược, sắc mặt Hoàng đế thoáng dịu lại: “Nàng thân thể yếu, vừa rồi lại kinh sợ, bảo nàng về nghỉ ngơi, không cần lo chuyện này.”
“Vâng.” Cung nhân lui ra.
Hoàng đế nhìn Ôn Nguyệt Thanh, giọng lạnh lùng: “Muội ngươi còn biết tới đây cầu tình cho ngươi, chỉ có ngươi dựa vào thân phận, tùy ý làm càn. Theo trẫm thấy, ngươi không còn muốn giữ phong hàm Quận chúa này nữa rồi!”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng lập tức đông đặc.
Ôn Nguyệt Thanh được phong Quận chúa từ năm tròn một tuổi.
Khi đó, vì tưởng nhớ Trưởng công chúa Tuệ Di– mẫu thân nàng, Hoàng đế đã đặc biệt ban phong hàm “Tư Ninh”.
Không ngờ, mười sáu năm trôi qua, giờ đây ngay cả danh hiệu Quận chúa cũng khó giữ.
“Hoàng thượng!” Ôn Tầm vội lên tiếng.
Nếu Ôn Nguyệt Thanh bị tước phong hàm Quận chúa, Phủ Công chúa tất nhiên cũng bị thu hồi.
Ôn Tầm không thể chịu đựng được nỗi mất mặt này.
Nhưng ông còn chưa kịp nói hết câu, bên ngoài lại có cung nhân bẩm báo: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế giận dữ: “Lại là ai? Bảo hắn cút đi!”
Bên ngoài lập tức im bặt.
Một lát sau, Trung Dũng Hầu mới trầm giọng nói từ ngoài điện: “Thần Chương Hiển, cầu kiến Thánh thượng!”
Đến rồi!
Tim Ôn Tầm đập thình thịch.
“Vào đi.” Hoàng đế sắc mặt âm trầm.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa.
Cơn mưa phùn dai dẳng rơi trên người Chương Hiển, làm ướt tóc và y phục của ông.
Bước vào điện, ông khựng lại, lặng lẽ liếc nhìn Yến Lăng một cái.
Chương Hiển hành lễ với Hoàng đế, khi đứng dậy, thân hình có chút loạng choạng.
Xuất thân là võ tướng, hiếm khi ông có lúc mất thăng bằng như vậy.
Hoàng đế nhìn thấy, giận dữ nói: “Chương khanh, ngươi yên tâm, hôm nay nếu con ngươi có chuyện gì, trẫm nhất định không tha cho nàng!”
Không ngờ, lời vừa dứt, Chương Hiển lập tức quỳ sụp xuống.
Chương Hiển đã lớn tuổi hơn cả Hoàng đế, nay đã gần ngũ tuần, ngoài Chương Ngọc Lân ra, ông không thể có thêm con.
Hoàng đế nhìn ông, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Đang định mở miệng an ủi, lại thấy Chương Hiển rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tạ ơn Quận chúa! Đa tạ Quận chúa!”
Vì quá xúc động, lời nói trở nên lộn xộn.
Hoàng đế ngẩn người, lẽ nào bị Ôn Nguyệt Thanh làm cho hồ đồ?
Ngay sau đó, ông nghe Chương Hiển lắp bắp: “Hoàng thượng! Hoàng thượng không biết đâu, từ khi Ngọc Lân ra đời, vi thần ngày đêm không yên, trong lòng đau khổ!”
“Vi thần chinh chiến nửa đời người, tự thấy chưa bao giờ giết nhầm một ai, vậy mà trời cao oán hận, để con trai ta rơi vào cảnh ngốc nghếch ngu dại!”
“Không dám giấu Hoàng thượng, những năm qua vi thần cùng phu nhân đã bắt đầu tin Phật.”
Chương Hiển khóc lóc thảm thiết: “Nhưng dù có đi khắp các danh tự, tìm mọi danh y trong thiên hạ, vẫn không chữa được cho Ngọc Lân!”
Hoàng đế thở dài: “Chuyện của Ngọc Lân…”
“Hoàng thượng! Vừa rồi!” Chương Hiển đột ngột nắm lấy tay Hoàng đế, lực mạnh đến mức suýt kéo ngã ngài.
Cao Tuyền đứng cạnh giật mình, vội vàng bước lên đỡ Hoàng đế.
Nhưng ngay cả ông cũng không thể kéo Chương Hiển ra.
Chương Hiển hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đỏ bừng của Cao Tuyền, chỉ cất giọng càng lớn: “Ngọc Lân tỉnh rồi!”
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm.
“Nó còn gọi vi thần là cha!”
Hoàng đế: “?”
“Ngự y nói rằng, sau sự việc lần này, Ngọc Lân đã khôi phục thần trí!”
Ôn Tầm: “Hả?”
Mấy câu nói của Chương Hiển làm mọi người trong điện đều ngẩn ngơ.
“Hoàng thượng! Con trai vi thần khỏi rồi! Nó khỏi thật rồi!” Chương Hiển khóc đến thở không ra hơi: “Nếu vi thần biết sớm chỉ cần Quận chúa đá một cái là con ta khỏi, vi thần đã sớm đưa nó đến Phủ Công chúa để Quận chúa đá cho chơi!”
Ôn Nguyệt Thanh: …
Không cần phải vậy.
Nàng biết mình không dùng hết sức, nên chắc chắn Chương Ngọc Lân không mất mạng.
Nhưng việc hắn khôi phục thần trí?
Chuyện này thì nàng không có khả năng.
Tuy nhiên, lúc này cả Ôn Tầm lẫn Hoàng đế đều chìm trong sự ngỡ ngàng.
Đặc biệt là Ôn Tầm.
Ông hoàn toàn không ngờ Ôn Nguyệt Thanh lại có thể đá một cú làm người ta khỏi bệnh.
Như lời Chương Hiển nói, những năm qua họ đã dẫn Chương Ngọc Lân đi khắp nơi, cầu thần bái Phật, tìm đủ danh y.
Nhưng bệnh ngốc nghếch của Chương Ngọc Lân là bẩm sinh, không phải do tác động bên ngoài, nên dù có tìm danh y cũng vô ích.
Chuyện này ở kinh thành ai ai cũng biết.
Nhưng giờ đây, phát cuồng một trận, rơi xuống hồ một lần, mà lại khỏi sao?