Ảnh Đế Cố Chấp Có Bệnh Mèo

Chương 19: Ký Kết Hợp Đồng


Chương trước Chương tiếp
Nghe audio

"Vậy nên hôm nay tôi đến tìm cậu là để nói về chuyện này."
Vân Túc bình thản nói.

Hạ Tinh gật đầu, "Nếu đã vậy, anh chỉ cần rút lại đơn kiện là được. Nhưng chuyện này nói qua điện thoại cũng xong, đâu cần gặp trực tiếp?"

Trong lòng cậu vẫn thắc mắc, có phải Vân Túc là người coi trọng nghi thức, dù chỉ là chuyện nhỏ cũng phải nói rõ ràng trực tiếp. Nhưng lúc này, Hình Minh Kiệt bất ngờ lên tiếng:
"cậu Hạ, có lẽ cậu quên rồi, Internet có trí nhớ. Mặc dù cậu đã xóa bài viết, nhưng nhiệt độ dư luận vẫn chưa hạ xuống, vậy nên mối đe dọa đối với nghệ sĩ nhà tôi vẫn còn."

Ý của Hình Minh Kiệt rất rõ ràng: sẽ không rút đơn kiện.

Hạ Tinh nghiến răng, cảm thấy những ngày gần đây thật đúng là chuỗi xui xẻo nối tiếp nhau.

Chuyện cậu xuyên hồn vào Da Vinci cứ cách một ngày lại xảy ra, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và cuộc sống hàng ngày. cậu thậm chí còn muốn đòi Vân Túc một khoản bồi thường cho những rắc rối đó. Nếu không sợ bị gán mác thần kinh và bị đuổi khỏi xe, chắc chắn cậu đã đòi cậu một số tiền lớn.

Nhưng vấn đề trước mắt là cậu không có khả năng bồi thường bất kỳ tổn thất nào.

Cảm thấy chẳng còn gì để mất, Hạ Tinh không khách sáo nói:
"Tôi đã ở bên anh bao lâu nay, vậy mà anh lại gửi thư kiện tôi. Anh không thấy cắn rứt lương tâm sao?"

Thực ra, khi xuyên vào Da Vinci, cậu đúng là thường xuyên ở bên cạnh Vân Túc. Nên câu "ở bên anh bao lâu nay" này không phải là nói dối.

Câu nói của cậu khiến Hình Minh Kiệt rõ ràng bối rối.

Lúc trước, việc Hạ Tinh nửa đêm xuất hiện cùng Vân Túc đã là bằng chứng. Giờ thêm câu "ở bên anh bao lâu nay", nghe chẳng khác nào giọng điệu oán trách của một người bị phụ bạc.

Trong lòng Hình Minh Kiệt dậy sóng: Rốt cuộc lúc tôi không ở đó, cậu ta và nghệ sĩ nhà tôi đã làm gì?

Không chỉ Hình Minh Kiệt ngỡ ngàng, ánh mắt của Vân Túc cũng trở nên sâu thẳm hơn khi nhìn cậu . Nhưng khi thấy Hạ Tinh vô thức né tránh ánh nhìn của mình, khóe môi Vân Túc nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.

"Ở bên tôi bao lâu,có lần nào tôi không trả công cậu chưa?"

Ầm!

Đầu óc Hạ Tinh như bị nổ tung.

Nếu là trước đây, dù có đánh chết cậu cũng không tin một câu nói trần tục như vậy lại có thể thốt ra từ miệng một người lạnh lùng và cao ngạo như Vân Túc.

Hạ Tinh vốn đã thiếu tự tin, nay bị Vân Túc trêu chọc, gương mặt đỏ bừng từ tai lan xuống tận cổ.

Thấy cậu không nói được lời nào, hai má phồng lên như chú chuột nhỏ đang giấu đồ ăn, khóe môi Vân Túc cong lên đầy thích thú.

Hình Minh Kiệt thì ngớ người.

Nghe hai người trò chuyện không chút trở ngại, anh ta cảm giác như mình đã vô tình biết được điều gì đó không nên biết.

"Ở bên anh lâu như vậy, dù không có công lao cũng có khổ lao. Dựa vào mối quan hệ này, tha cho tôi lần này được không?"
Hạ Tinh cố giữ vẻ cứng cỏi, dù miệng lưỡi không thể thắng, cũng không thể tỏ ra yếu thế.

Hình Minh Kiệt: Mối quan hệ này?

"Muốn tôi tha cho cậu? Được thôi!"

Nghe thấy Vân Túc cuối cùng cũng nhượng bộ, ánh mắt Hạ Tinh lấp lánh như sao, dường như không thể tin được rằng anh thực sự bỏ qua cho mình. Dù sao, trong lòng cậu , mối quan hệ giữa hai người chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.

"Xin tôi đi!"

Ngay sau đó, hai từ lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên khiến Hạ Tinh chết đứng.

"Xin xỏ thì có nhiều cách, cậu biết tôi thích cách nào nhất mà."
Giọng nói lạnh nhạt của Vân Túc như cố tình gợi ý, khiến bầu không khí trở nên đầy ẩn ý và mờ ám.

Hạ Tinh: … Tôi không nghe, không nghe, tôi là một thanh niên gương mẫu!

Hình Minh Kiệt hắng giọng hai tiếng, cố gắng kéo sự chú ý của hai người lại:
"Hai người… thật sao?"

Dù không muốn tin, nhưng nhìn tình hình trước mắt, cậu bắt buộc phải đối diện với thực tế.

"Đương nhiên không phải."
Hạ Tinh lập tức phủ nhận.

cậu là một người có nữ thần trong lòng, và luôn khẳng định mình không thích đàn ông. Vừa rồi chỉ là bốc đồng nói bừa mà thôi! Hơn nữa, Vân Túc kiểu người như thế… cũng chưa chắc để ý đến cậu .

Nghe câu trả lời của Hạ Tinh, Hình Minh Kiệt nhìn sang Vân Túc, như muốn xác nhận lại.

"Không phải!"

Cả hai đều phủ nhận, khiến Hình Minh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lo lắng trong lòng cũng tan biến.

Nhờ khả năng quản lý khủng hoảng xuất sắc của Hình Minh Kiệt, những tin đồn trên mạng về Lâm Mộ Tư và Vân Túc dần lắng xuống. Chỉ trong hai ngày, chúng đã hoàn toàn biến mất khỏi bảng xếp hạng hot search.

Tuy nhiên, từ sau cuộc đối thoại đầy hiểu lầm vừa rồi, cả ba người trong xe đều không nói thêm lời nào. Mỗi người đều mang một tâm trạng riêng.

Khi chiếc Maserati chậm rãi dừng trước biệt thự, người giúp việc tiến lên mở cửa xe. Hạ Tinh và Vân Túc cùng vào phòng khách, còn Hình Minh Kiệt cũng theo sau.

Hạ Tinh khá quen thuộc với biệt thự này, nên những hành động vô thức của cậu khó mà thay đổi ngay được. Ngồi xuống ghế sofa, cậu cầm ly nước, tự rót cho mình một cốc nước lọc mát.

Ngửa cổ uống hai ngụm, cậu đặt cốc xuống, bất chợt nhận ra ánh mắt của Vân Túc và Hình Minh Kiệt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hạ Tinh chợt hiểu ra, ho khan hai tiếng, gãi gãi đầu cười ngượng:
"Khát quá, hai người không trách tôi chứ?"

Ở nơi mà họ không nhìn thấy, gương mặt Hạ Tinh nhăn lại đầy hối hận. Chết tiệt, mình quên mất đây là lần đầu đến làm khách!

May mà cả hai người họ không phát hiện điều gì bất thường.

"Thật chẳng có chút quy tắc nào, đồ rắc rối nhỏ."

Nghe thấy tiếng chế nhạo nhẹ của Vân Túc, sắc mặt Hạ Tinh hơi đen lại.

Đồ rắc rối nhỏ?!

Chỉ vì cậu đã từng đột nhập căn hộ của anh một lần mà bị đặt cho biệt danh này sao?

Lúc này, Da Vinci nhảy xuống khỏi người Vân Túc, còn Hình Minh Kiệt vào phòng làm việc lấy hợp đồng.

Chú mèo trắng nhảy lên sofa, đôi mắt đảo tròn rồi bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hạ Tinh. Ngay lập tức, nó phát ra tiếng gầm gừ dữ dội, dựng thẳng lông và vểnh đuôi, như thể chuẩn bị tấn công.

Đang định đưa hợp đồng cho Hạ Tinh, Hình Minh Kiệt giật mình, vỗ ngực thở phào, lùi lại một bước:
"Hôm nay Da Vinci có vẻ không được ổn định, chẳng hiểu sao. Hôm qua còn để tôi bế, hôm nay chạm vào một chút cũng không được."

Nói xong, anh ta như đang than phiền về một người yêu vô tâm, quay sang kể lể với Hạ Tinh.

Hiểu rõ nguyên nhân, Hạ Tinh trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Xem ra mình còn dịu dàng hơn Da Vinci nhiều…

Hạ Tinh ngồi trên ghế sofa bất động, còn Da Vinci thì không buông tha, liên tục nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, như thể cậu là một kẻ xâm phạm lãnh thổ của nó.

Không còn cách nào khác, Hạ Tinh quay sang Vân Túc cầu cứu.

Tình huống này khiến Vân Túc bất giác nhớ đến một câu nói: "Nuôi mèo thì bạn trai sẽ vô dụng."

Đôi mắt nâu trong veo của Hạ Tinh, khi ánh lên chút ấm ức, trông mềm mại tựa như một chú mèo nhỏ. Khi cậu nhìn anh với ánh mắt đó, giống như có một chiếc lông vũ đang khẽ quét qua trái tim, khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu.

Không hề hay biết đến sức hút của mình, đôi mắt nâu trong sáng không chút tạp chất của Hạ Tinh đã khiến người khác thầm xao động.

Tội lỗi!

Bàn tay lớn của Vân Túc vươn ra, ôm lấy Da Vinci, rồi đứng dậy ném nó vào phòng bên trong.

Khi quay lại ngồi xuống sofa, anh thấy Hạ Tinh đang thất thần, biểu cảm đờ đẫn ngốc nghếch.

"Trực tiếp rút đơn kiện là không thể, nhưng chúng ta có thể ký một hợp đồng."

Nghe đến từ "rút đơn", Hạ Tinh như sống lại, nhanh chóng nhìn về phía Vân Túc:
"Hợp đồng gì cơ?"

Vân Túc ra hiệu bằng ánh mắt cho Hình Minh Kiệt, cậu liền đưa tài liệu cho Hạ Tinh và giải thích:
"Những việc cậu làm đã gây ảnh hưởng đến danh tiếng của ảnh đế Vân. Chỉ cần cậu đồng ý giúp anh ấy khôi phục hình ảnh mà không yêu cầu thù lao, ảnh đế Vân sẽ bỏ qua mọi tổn thất mà cậu đã gây ra."

 

Chương trước Chương tiếp


Bình luận
Sắp xếp
    Chương trước Chương tiếp
    Loading...