Giản Tố Trinh liếc nhìn Lâm Ngộ Phàm , rồi tiếp tục nói:
“Không nói mấy chuyện khác nữa, nói về việc hôn nhân của em đi. Nghe Thập Tam thúc công nói, giờ chỉ có mỗi Triệu Đỉnh là ứng tuyển chính thức, cũng không còn ai khác thích hợp hơn. Dì hai của anh ta là biểu cô của chị, chị cũng khá hiểu rõ. Triệu Đỉnh là người thật thà, đàng hoàng, em mà lấy anh ta, chắc chắn sẽ được hưởng phúc.”
Lại là Triệu Đỉnh!
Chị họ của Lâm Ngộ Phàm đã giúp cô điều tra rõ ràng: Triệu Đỉnh nghiện rượu, mà mỗi lần say là đánh vợ. Ngay cả vợ cả của hắn, đang ở cữ cũng không thoát khỏi nắm đấm.
Vậy mà gọi là thật thà tử tế sao?
Lâm Ngộ Phàm bất ngờ hỏi:
“Chị dâu ba thật lòng mong em lấy Triệu Đỉnh đến vậy sao?”
Giản Tố Trinh khựng lại, vội vàng chối:
“Không phải đâu, hôm qua chị dâu cả chỉ là dọa em thôi, Triệu Đỉnh có khi lại đổi ý ấy chứ. Chị chỉ muốn an ủi em, sợ em suy nghĩ nhiều quá.”
Lâm Ngộ Phàm không vạch trần ý đồ nhỏ nhặt của cô ta, chỉ nhàn nhạt nói:
“Uống trà đi.”
Lúc này Giản Tố Trinh mới bưng ly trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi thăm dò hỏi:
“Hôm qua chị nghe nói, em đi chùa dâng hương à?”
“Ừ, em còn xin một quẻ, là quẻ hung. Ngay cả Bồ Tát cũng không ủng hộ chuyện Đông ca nhi được chuyển cho em làm con thừa tự.”
Tim Giản Tố Trinh đập thình thịch, thì ra vợ chồng họ đoán không sai, đúng là chuyện đó!
“Em dâu tư, chuyện của em, sau cùng vẫn là do em quyết định. Chị chỉ sợ em bỏ lỡ mối hôn sự tốt. Trong phòng chị còn chút việc, chị xin phép về trước.”
Nói xong, Giản Tố Trinh đứng dậy ra cửa, vừa hay gặp Quế Hương bưng một đĩa to dâu mận vào, bên tai còn nghe thấy giọng Lâm Ngộ Phàm dịu dàng vang lên:
“Bọn em định nấu trà mận chua. Nấu xong sẽ gửi một ít sang cho chị dâu ba.”
Vừa nghe đến ba chữ “trà mận chua”, sắc mặt Giản Tố Trinh lập tức biến đổi. Cô ta nuốt nước bọt, quay đầu từ chối khẽ khàng:
“Dạo này chị không thích đồ chua cho lắm.”
Lâm Ngộ Phàm mỉm cười:
“Trà mận chua là vị chua ngọt, không quá chua đâu, uống ngon lắm.”
Một tiếng sau, vợ chồng Triệu Minh Kiệt ngồi nhìn chằm chằm vào ly trà mận màu tím hồng trên bàn, cảm giác trào ngược dạ dày không ngừng dâng lên.
Giản Tố Trinh cứng mặt, suýt không kìm được:
“Liệu có độc không?”
“Dù có độc hay không, cũng tuyệt đối không được uống.”
Vất vả lắm mới được sống lại, không thể để bị người phụ nữ đó đầu độc lần nữa.
“Không ngờ cô ta cũng trọng sinh… Anh nói xem, cô ta có ý gì đây?” Giản Tố Trinh cảm thấy bất an.
Triệu Minh Kiệt cũng không hiểu Lâm Ngộ Phàm đang định làm gì.
Giản Tố Trinh chợt nghĩ ra điều gì, liền sai người hầu tâm phúc Tang Tử mang ly trà mận sang cho con dâu mới bên nhà đại thiếu phu nhân.
Nếu thật sự có độc, thì người chết sẽ là con dâu mới, mà hung thủ sẽ là Lâm Ngộ Phàm .
Kế sách này quá tuyệt! Tam gia ngồi bên lặng im không ngăn cản.
Một lúc sau, Tang Tử quay về, mang theo cái bát thủy tinh rỗng, nói rằng con dâu mới đã uống hết trà mận và không có biểu hiện gì bất thường.
Lúc này, Triệu Minh Kiệt mới hiểu ra dụng ý của Lâm Ngộ Phàm . Đợi Tang Tử rời khỏi, anh ta mới nói:
“Có khi Lâm Ngộ Phàm cũng đang thử thăm dò chúng ta.”
Giản Tố Trinh lập tức hiểu rõ.
Cô ta hạ giọng:
“Vậy chẳng phải chúng ta mắc bẫy rồi sao? Chúng ta không dám uống trà, lại đưa cho con dâu mới, cô ta chắc chắn đã biết chúng ta cũng trọng sinh rồi.”
Trước kia vợ chồng họ đã phụ lòng Lâm Ngộ Phàm , trong lòng Triệu Minh Kiệt vốn đã chột dạ, nay lập tức hạ quyết tâm...
“Sau này chuyện của cô ta, chúng ta đừng xen vào nữa. Đợi cô ta gả cho Triệu Đỉnh, tự nhiên sẽ bị hắn hành hạ.”
Giản Tố Trinh nghiến răng, không cam lòng:
“Cứ thế bỏ qua cho cô ta sao? Vậy chẳng phải kiếp trước chúng ta bị cô ta hại chết một cách uổng phí à?”
Triệu Minh Kiệt thì lý trí hơn:
“Chúng ta là một tập thể, còn cô ta chỉ có một mình. Cô ta chẳng có gì để mất, liều mạng thì chỉ có chúng ta chịu thiệt. Cách tốt nhất là nhanh chóng tống khứ sao chổi này đi.”
Lời này rất có lý.
“Vậy đợi cô ta gả cho Triệu Đỉnh rồi tính tiếp. Đến lúc đó tung vài tin đồn nhắm vào cô ta, để Triệu Đỉnh hành cô ta đến chết.”
Giản Tố Trinh hận đến mức chỉ muốn lập tức trả thù Lâm Ngộ Phàm , hành cô ta cho đến khi không sống nổi.
Lúc này, Lâm Ngộ Phàm đang ngồi bên cửa sổ, nhấp từng ngụm trà mận chua.
Vợ chồng lão tam mong cô chết, thì cô cũng chẳng khác gì – cô cũng muốn bọn họ chết.
Vậy thì cứ xem, cuối cùng ai sống ai chết.
Hôm qua, nhân lúc đám cưới đang hỗn loạn, Quế Hương đã lén mang những bộ lông thú quý giá trong nhà gửi sang chỗ Tôn Kính Hỷ ở nhà họ Hạ.
Sau bữa trưa, Lâm Ngộ Phàm cùng Quế Hương đến nhà họ Hạ lấy vài chiếc áo lông không quá quý giá đem đi cầm.
Họ ngồi xe kéo đến một tiệm cầm đồ ở khu xa. Vừa bước xuống xe thì thấy ông chủ tiệm đang treo biển “Đóng cửa nghỉ trưa”.
Quế Hương như tên bắn lao tới:
“Ông chủ! Ông chủ!”
Ông chủ liếc nhìn họ một cái:
“Chúng tôi nghỉ trưa, phiền hai vị quay lại sau.”
“Vài hôm trước tôi có đến hỏi, người làm của ông nói trưa không nghỉ nên tôi mới dắt tiểu thư nhà tôi đến đúng giờ này. Ông chủ đừng hại tôi đấy.”
Quế Hương kẹp chân ngay cửa, không cho ông ta đóng lại.
Đúng lúc đó, bên đường có cảnh sát đang đuổi mấy người bán hàng rong, ông chủ cũng không cố chấp nữa:
“Các vị muốn cầm cố gì?”
Quế Hương bước vào, đặt gói đồ lên quầy:
“Ông chủ xem giúp, nếu giá tốt thì nhà tôi còn hàng ngon hơn.”
Lâm Ngộ Phàm đứng ở cửa không nói gì, liếc vào trong tiệm thì thấy phòng phía cuối có tấm rèm che. Bên mép rèm, chỗ sát khung cửa, lộ ra một mảnh vải màu xanh…
Có người đứng sau tấm rèm.
Là một người phụ nữ mặc váy xanh lam.
Lâm Ngộ Phàm thu lại ánh nhìn, không tò mò thêm, nhanh chóng thương lượng giá xong thì rời khỏi tiệm.
Ra khỏi tiệm, họ nhìn thấy một xe kéo đang đậu ở góc phố, Quế Hương gọi nhưng người phu xe lại khoát tay, ra hiệu không nhận khách.
Đường phố lúc đó không có xe kéo nào khác. Lâm Ngộ Phàm khá rành khu vực này, còn Quế Hương mấy hôm nay bị ho, cô Hỷ đã đưa cho họ một phương thuốc đặc trị, nên cả hai định đi bộ đến tiệm thuốc ở phía trước để bốc thuốc.
Sắp đến tiệm thuốc thì Quế Hương bỗng hoảng hốt:
“Chết rồi, mất tờ đơn thuốc bà Hỷ đưa rồi!”
Tìm khắp túi áo, túi xách cũng không thấy.
“Chắc là rơi ở tiệm cầm đồ rồi.”
Cả hai đành quay ngược lại. Còn chưa đến nơi, đã trông thấy từ xa có một người phụ nữ mặc váy dài xanh lam bước ra khỏi tiệm cầm đồ, rồi lên chiếc xe kéo đang đậu sẵn ở góc phố.