Cưng Vợ Đến Nghiện: Đại Lão Hắc Ám Dỗ Ngọt

Chương 28: Vì Cô Ra Mặt


Chương trước Chương tiếp
Nghe audio

Nhà họ Lưu phá sản rồi.

Khi nghe tin này, Giản Nhất và Đường Linh đều giật mình kinh ngạc.

Nhà họ Lưu gần như tuyên bố phá sản chỉ sau một đêm. Cổ phiếu lao dốc, tất cả cửa hàng trong thành phố đều đóng cửa. Doanh nghiệp từng là nhà cung cấp gỗ lớn nhất Hải Thành nay lặng lẽ sụp đổ.

Mọi người đều đoán già đoán non. Có người cho rằng nội bộ nhà họ Lưu vốn đã có vấn đề, phá sản chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng phần lớn lại cảm thấy, họ đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Trong khuôn viên Đại học Y Hải Thành, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, đặc biệt là những kẻ từng hùa nhau chế giễu Giản Nhất.

Bọn họ ít nhiều gì cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô, nhưng không có bằng chứng xác thực, nên chỉ dám lặng lẽ tránh xa mỗi khi thấy cô xuất hiện.

Giản Nhất không để tâm đến bọn họ, nhưng cô cũng thắc mắc, rốt cuộc ai đã làm chuyện này?

Cô không ngốc. Một doanh nghiệp lớn như vậy bị đánh sập chỉ sau một đêm, ngoài nhà họ Lệ – gia tộc giàu có nhất Hải Thành – thì không ai có khả năng làm được.

Cô đã nghe nói từ trước rằng tài lực và thế lực của nhà họ Lệ không chỉ dừng lại ở những gì người ngoài có thể thấy. Bây giờ, cô có chút tin rồi.

Là Lệ Tư Dạ làm sao?

Cô chưa bao giờ hiểu được người chồng này của mình. Nếu thật sự là anh ta, thì chẳng lẽ… chỉ để giúp cô xả giận sao?

Nhưng giữa họ chưa từng có sự gắn kết thực sự. Cô không cho rằng mình quan trọng đến mức đó trong lòng anh.

Suốt cả buổi sáng, cô đều thất thần. Đến trưa, Đường Linh kéo cô lên sân thượng của tòa giảng đường.

Thấy cô vẫn đang ngẩn người, Đường Linh huých nhẹ cô một cái, sau đó ghé sát mặt lại, tràn đầy hứng thú tám chuyện.

“Nhất Nhất, chuyện này… có khi nào thật sự là do chồng cậu làm không?”

Giản Nhất vẫn chưa quen với việc đột nhiên bị gắn bó với một người khác, nhưng ngoài cảm giác chưa quen, cô cũng không thấy bài xích.

Cô thành thật lắc đầu: “Tớ không biết.”

Đường Linh bắt đầu phấn khích ghép đôi họ: “Tớ nói này, nếu Lệ Tư Dạ sẵn sàng làm vậy vì cậu, chứng tỏ anh ta siêu thích cậu luôn đấy! Nhất Nhất, cậu sắp có hạnh phúc rồi!”

Cô quen Giản Nhất nhiều năm, biết cô ấy đã chịu khổ đến nhường nào. Vì vậy, cô thật lòng hy vọng có người sẽ yêu thương và che chở cho cô.

Hành động lần này của Lệ Tư Dạ, không khỏi khiến cô thấy được hy vọng.

Giản Nhất sững sờ.

Hạnh phúc sao?

Hình như… đã rất lâu rồi cô không nghe đến từ này.

Đường Linh tiếp tục động viên cô: “Tớ nói này, anh ta đã đón cậu về biệt thự rồi, chắc chắn là muốn bắt đầu cuộc sống hai người với cậu đó. Cậu là vợ người ta rồi, cũng nên quan tâm anh ấy nhiều hơn chút đi.”

Thật ra, Giản Nhất không hiểu nhiều về Lệ Tư Dạ. Đến bây giờ, họ thậm chí còn chưa gặp nhau một cách chính thức.

Cô không nói chuyện này với Đường Linh, nếu không, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ kéo cô đi tìm anh ngay lập tức.

Cô biết anh bận rộn, không muốn quấy rầy quá nhiều, nhưng đôi lúc cũng không kìm được tò mò—anh rốt cuộc là người như thế nào?

Cô qua loa đồng ý với Đường Linh, rồi kéo cô ấy đến căn tin ăn cơm. Căn tin vốn ồn ào náo nhiệt, vậy mà ngay khi hai người bước vào, cả không gian đột nhiên im bặt.

Đường Linh suýt nữa cười thành tiếng, ghé sát tai Giản Nhất, thấp giọng nói:

“Nhất Nhất, sao mấy người này nhìn thấy bọn mình cứ như thấy ma vậy?”

Giản Nhất không đáp lời, chỉ cảm thấy chẳng ai đến gây sự với cô là tốt rồi.

Cô lấy cơm, vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì Giản Vi Vi đã xuất hiện.

Cô không định để ý đến cô ta, nhưng đối phương lại tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.

“Chị, hôm qua là em không đúng, em không nên giận dỗi. Chuyện trước đây, em cũng có lỗi. Em xin lỗi chị.”

Giản Nhất nhìn cô ta, khẽ gật đầu, coi như đã biết.

Giản Vi Vi thấy cô hờ hững như vậy, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng vẫn không rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Đường Linh cũng ngồi xuống. Cô từ lúc ngồi vào bàn đã nhìn chằm chằm vào Giản Vi Vi, ánh mắt như muốn khoét thủng mặt cô ta.

Giản Vi Vi bị nhìn đến mức không thoải mái, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

“Đường Linh, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Đường Linh bật cười, nhẹ giọng nói:

“Tôi chỉ muốn xem xem, rốt cuộc mặt cậu dày mấy lớp.”

Lời vừa dứt, Giản Nhất không nhịn được mà bật cười. Khuôn mặt Giản Vi Vi lập tức đỏ bừng như gan heo.

Đường Linh đang mắng cô ta là đồ mặt dày một cách vòng vo đây mà!

“Đường Linh, cậu—!”

Ai ngờ, sắc mặt Đường Linh chợt lạnh xuống. Cô vốn đã không ưa gì Giản Vi Vi, chuyện của Lưu Hòa Mỹ, cô vẫn còn tức giận đây.

“Cậu đừng tưởng chuyện Nhất Nhất bị thương cứ thế là xong. Lưu Hòa Mỹ bị đuổi học rồi, nhưng cậu vẫn còn ở đây đấy. Tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng lượn lờ trước mặt tôi. Nếu không, lỡ đâu tôi mất hứng, không cẩn thận thì…”

Sắc mặt Giản Vi Vi lập tức tái nhợt. Cô ta sao có thể không nghe ra đây chính là một lời cảnh cáo?

Cô ta vội vàng đứng dậy, ánh mắt nhìn sang Giản Nhất.

“Chị, em biết chị vẫn còn oán giận gia đình, nhưng ba mẹ thật sự biết sai rồi. Họ lớn tuổi rồi, không biết cách hạ thấp mặt mũi, nhưng em hy vọng chị có thể về thăm họ nhiều hơn, dù sao thì…”

Sau những chuyện xảy ra tối qua, Giản Nhất đã hoàn toàn thất vọng với nhà họ Giản. Giờ đây nhìn Giản Vi Vi vẫn giả vờ đáng thương, cô không muốn phí lời nữa mà trực tiếp đứng dậy.

Hai người đối diện nhau, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Tất cả đều ngoảnh lại nhìn, Đường Linh thì gặm đũa, đầy hứng thú chờ xem kịch vui.

Giản Nhất chậm rãi bước lên hai bước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giản Vi Vi.

Khóe môi cô cong lên một nụ cười nhạt. Nhìn từ xa, trông như hai chị em đang thân thiết với nhau lắm vậy.

Giản Vi Vi toàn thân cứng đờ, không dám cử động.

“Chị… chị định làm gì?”

Giản Nhất từ từ siết chặt bàn tay trên vai cô ta, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia dần dần trắng bệch.

Giản Vi Vi vừa định mở miệng kêu đau, Giản Nhất đã kéo cô ta lại gần thêm hai bước.

“Cứ chờ đấy đi, giữa tôi và cô… vẫn còn món nợ chưa tính xong đâu.”

Trong khoảnh khắc ấy, Giản Vi Vi chỉ cảm thấy máu trong người như chảy ngược. Cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm Giản Nhất, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.

Sao Giản Nhất lại như biến thành một người khác thế này?

Cô ta như mất hồn, ngây dại rời khỏi căn tin. Mọi người xung quanh bị dáng vẻ của cô ta dọa đến mức ngẩn ngơ, nhưng Giản Nhất vẫn thản nhiên, tiếp tục chậm rãi ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đường Linh nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Giản Vi Vi thì hả dạ vô cùng. Cô sớm đã chịu không nổi cái điệu bộ giả tạo của cô ta, giờ thấy cô ta nếm mùi thất bại, trong lòng thoải mái vô cùng.

“Tớ nói này, cậu không nên mềm lòng với cô ta làm gì. Cứ để cô ta cuốn xéo đi là xong, dù sao cô ta cũng chẳng phải người nhà họ Giản.”

Giản Nhất lại nghĩ đến Thẩm Vân Như—bà ta yêu thương Giản Vi Vi đến tận xương tủy. Nếu Giản Vi Vi rời khỏi nhà họ Giản, bà ta chắc chắn sẽ phát điên mất.

Cô cắn nhẹ vào đũa, giọng trầm xuống:

“Tớ với cô ta còn chưa tính xong nợ, cứ thế để cô ta đi chẳng phải quá dễ dàng cho cô ta sao?”

Đường Linh nghĩ cũng thấy đúng, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra sự thay đổi trong Giản Nhất.

“Nhất Nhất, tớ thấy từ khi cậu về nhà họ Lệ, cậu thay đổi nhiều lắm.”

Giản Nhất khẽ cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

“Bà nội Lệ đối xử với tớ rất tốt, tớ không muốn bà ấy thất vọng.”

Đường Linh trêu ghẹo “chậc chậc” hai tiếng, sau đó nhanh chóng nhảy qua ngồi sát bên cô.

“Chắc không chỉ có bà nội Lệ đâu nhỉ? Có phải còn có… ừm, ‘người chồng thần bí’ của cậu không?”

Cô nở nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt trêu chọc. Quả nhiên, cô lập tức thấy trên mặt Giản Nhất thoáng qua một tia ửng đỏ.

Cô đang định nhân cơ hội này tiếp tục đưa ra vài “diệu kế” giúp tăng tiến tình cảm vợ chồng của hai người, thì đột nhiên, bên ngoài căn tin vang lên tiếng tranh cãi.

Cùng lúc đó, các sinh viên trong căn tin đồng loạt chạy ra xem náo nhiệt.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...