Sở Nguyệt Ly giận thật rồi.
Nàng nhanh chóng kiểm tra vết thương của Thái Hoa, nhận thấy dù bị đánh đập nghiêm trọng nhưng may mắn chỉ là thương ngoài da, nội tạng không bị tổn hại.
Nàng dùng đôi tay gầy yếu của mình bế Thái Hoa đặt lên giường, sau đó vén rèm, băng qua bếp rồi đi thẳng vào phòng của Hoa Nhi và Đa Tài.
Không chút do dự, nàng giơ tay túm lấy Hoa Nhi đang giả vờ ngủ trên giường, lôi mạnh xuống đất. Một chân đạp lên cổ cô bé, không cho cô phát ra tiếng. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Hoa Nhi, Sở Nguyệt Ly lạnh lùng hỏi:
"Mày đi mách lẻo phải không?"
Hoa Nhi giả vờ không hiểu, lắc đầu quầy quậy.
Sở Nguyệt Ly cười nhạt, rút chân lại, ra lệnh:
"Đi nấu nước, lau rửa cho mẹ."
Hoa Nhi đứng dậy, nghênh mặt cãi:
"Dựa vào đâu mà tôi phải… á!"
Chưa kịp nói hết câu, một cái bạt tai nổ vang trời giáng xuống mặt cô, khiến cô ngã lăn ra đất.
Tiếng tát khiến Đa Tài giật mình thức giấc, nhưng cậu bé chỉ dám co rúm trong chăn, giả chết, không dám hó hé.
Hoa Nhi ôm mặt, cảm thấy đầu óc quay cuồng, hồi lâu mới định thần lại, lập tức nhảy lên, nhào tới định cào cấu Sở Nguyệt Ly, vừa hét:
"Bà ta đáng đời! Bà ta lăng loàn, bị cha đánh là còn nhẹ! Mày dám đánh tao, tao đánh chết mày… á!"
Sở Nguyệt Ly không nói lời nào, thẳng tay đấm vào bụng cô bé, khiến cô im bặt, ngã quỵ xuống đất.
Nàng nắm lấy tóc Hoa Nhi, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, lạnh giọng nói:
"Trước đêm mưa, mẹ yêu thương mày như bảo vật. Chỉ riêng công dưỡng dục ấy, mày không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị Vương Lại Tử đánh chết được!"
Hoa Nhi sợ hãi, nhưng vẫn run rẩy nói cứng:
"Sau đêm mưa, bà ta thiên vị mày! Không hề thương tao nữa! Bà ta muốn đưa tao cho đám người sòng bạc bán vào kỹ viện, tất cả là do mày! Tao hận các người! Hận các người! Nếu giỏi, mày đi tìm cha đi! Tao có đánh bà ta đâu, là cha đánh!"
Sở Nguyệt Ly mỉm cười, buông tay, nhàn nhạt nói:
"Mày hận cũng có lý đấy."
Hoa Nhi sững sờ.
Sở Nguyệt Ly tiếp tục:
"Bây giờ, mày đi nấu nước chăm sóc mẹ, còn tao sẽ đi gặp Vương Lại Tử nói chuyện."
Hoa Nhi ngạc nhiên hỏi:
"Mày… không đánh tao nữa?"
Sở Nguyệt Ly đáp:
"Mày hận tao, muốn trả thù tao, tao có lý do gì để đánh mày? Nhưng mày làm gì thì cũng không đủ để tao hận. À, đúng rồi…" Nàng chỉ tay lên đầu, "Ngoài lần mày đẩy tao đập đầu vào đá, biến tao thành con ngốc suốt mấy năm qua, thì giữa chúng ta chẳng có thù sâu hận lớn gì cả."
Mặt Hoa Nhi tái nhợt, hoảng sợ lắp bắp:
"Mày… mày nhớ ra rồi?"
Sở Nguyệt Ly nheo mắt cười:
"Chuyện nhỏ thôi. Nếu giỏi, thử làm lại lần nữa đi."
Hoa Nhi lắc đầu quầy quậy, không dám.
Sở Nguyệt Ly ghé sát vào tai Hoa Nhi, thì thầm:
"Vương Lại Tử nghĩ tao là con hoang, nên luôn lấy tao làm chỗ trút giận. Hắn từng trói tao lên núi, đánh một trăm roi, còn… cởi đai lưng của tao. Bây giờ, mày lại đứng ra nói mẹ có gian tình với con trai lý chính. Mày nói xem… Vương Lại Tử có nghĩ mày cũng là con hoang không?"
Sắc mặt Hoa Nhi lập tức trở nên trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Sở Nguyệt Ly đứng thẳng dậy, cười nhạt nói:
"Hoa Nhi, tao thực sự mong đợi xem Vương Lại Tử sẽ đối xử với mày thế nào."
Hoa Nhi lắc đầu liên tục, hoàn toàn không dám tin vào điều vừa nghe.
Sở Nguyệt Ly không quan tâm, nàng chỉ cần đạt được mục đích của mình.
Nàng xoay người rời đi, bước thẳng ra ngoài tìm Vương Lại Tử. Trong ngôi nhà này, nếu phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nàng sẵn sàng cho hắn biết ai mới là kẻ mạnh.
Thấy vậy, Hoa Nhi hoảng loạn túm chặt váy nàng, khẩn thiết nói:
"Tao không phải con hoang!"
Sở Nguyệt Ly cười nhạt:
"Vậy để tao hỏi Vương Lại Tử xem rốt cuộc mày có phải không."
Nói xong, nàng dứt khoát hất tay Hoa Nhi ra, cất bước đi thẳng.
Hoa Nhi hối hận, lắp bắp nói theo:
"Tao… tao không nói với cha đó là con trai lý chính… tao không nói hắn là ai…"
Sở Nguyệt Ly không quay đầu lại, chỉ ném lại một ánh mắt lạnh lùng trước khi khuất bóng trong màn đêm.