“Dù sao người được tuyển về cũng là để hỗ trợ cho anh, anh muốn chọn kiểu người nào thì cứ chọn.”
Ninh Thời Diên nói dứt khoát.
Dù gì cũng đã mang lại lợi ích cho công ty, cô cũng không thể bạc đãi anh được.
Tống Tư Nghiệp hơi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn cô.
Lần này đến lượt Ninh Thời Diên nở một nụ cười thần bí:
“Không cần cảm ơn đâu, chuyện nhỏ ấy mà.”
Nghe những lời đó, ánh mắt Tống Tư Nghiệp càng chăm chú dán chặt lên khuôn mặt cô, đầy nóng bỏng.
Ninh Thời Diên còn đang chìm đắm trong niềm vui, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn đó.
“Công việc của anh đã xong chưa? Nếu không bận gì thì tôi mời anh ăn một bữa.”
Lần trước Tống Tư Nghiệp đến mà chưa được ăn gì, Ninh Thời Diên vẫn thấy hơi áy náy.
Một nhân tài tốt như vậy, nếu đột nhiên bỏ đi thì đúng là đáng tiếc.
Cô muốn giữ anh lại.
“Nếu cảm thấy nhàm chán, tôi có thể sắp xếp người hướng dẫn anh làm quen công ty. Hoặc nếu anh muốn làm gì khác, cũng có thể nói với tôi.”
Tống Tư Nghiệp cũng nhận ra sự khác biệt của Ninh Thời Diên hôm nay.
Anh bật cười khẽ:
“Dạo này tôi đang bận kiếm tiền, nên không rảnh để hòa đồng với mọi người trong công ty đâu.”
Anh liếc nhìn xung quanh, ánh mắt mọi người vẫn đang đổ dồn về phía họ.
“Thật ra bình thường tôi cũng ít tiếp xúc với người khác, mấy tình huống như hôm trước… tôi không giỏi ứng phó.”
Nói rồi, ánh mắt anh rơi lên gương mặt trắng trẻo của Ninh Thời Diên.
“Nếu sau này tôi gặp rắc rối, tôi có thể gọi điện cho cô không?”
Im lặng một lúc, cuối cùng anh vẫn không kìm được mà hỏi.
Lần này đến lượt Ninh Thời Diên sửng sốt.
Tống Tư Nghiệp dường như rất để tâm đến điều này, trong mắt còn lộ rõ sự lo lắng.
Chẳng lẽ bị mấy cô trong công ty quấy rối?
Cũng không phải không thể, dù sao gương mặt Tống Tư Nghiệp quá nổi bật.
“Anh…”
Ninh Thời Diên lưỡng lự, chẳng lẽ hỏi thẳng anh có bị nhân viên nữ làm phiền không?
“Nếu bây giờ gặp rắc rối gì thì cứ nói với tôi, tôi có thể xử lý giúp anh.”
Tính cô không chịu được sự bất công. Nếu Tống Tư Nghiệp nói ra, cô sẽ lập tức ra tay, tuyệt đối không để lại hậu họa.
Loại chuyện “giết gà dọa khỉ” này, vẫn là hiệu quả nhất.
Nghe vậy, Tống Tư Nghiệp lắc đầu:
“Hôm nay thì chưa có gì, chỉ là… tôi hơi lo. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, tôi e là mình không giải quyết được.”
Đôi mắt đen láy mang theo ánh nhìn mong chờ, nhìn chằm chằm vào cô như đang cầu xin:
“Có thể giúp tôi không?”
Ninh Thời Diên đứng ngây ra, khẽ thất thần.
Cô vốn không phải người lạnh lùng, huống chi Tống Tư Nghiệp đến đây là để giúp cô.
“Được.” – Ninh Thời Diên gần như không nghĩ ngợi liền gật đầu.
Cô vừa định bước đến an ủi vài câu thì trong đầu bỗng hiện lên gương mặt lạnh lùng của Bạc Yến Lễ.
Ninh Thời Diên đứng khựng lại, những lời sắp nói cũng nuốt vào trong.
Nếu Bạc Yến Lễ biết họ còn âm thầm liên lạc, hơn nữa cô còn quan tâm an ủi anh ta như vậy, thì e rằng sẽ tức giận không ít.
Nghĩ vậy, Ninh Thời Diên khẽ nói:
“Nếu có chuyện gì, anh có thể tìm người trong công ty. Dù là chuyện gì, họ cũng sẽ hỗ trợ anh.”
Ý ngầm là: Có những lúc, cô không tiện ra mặt.
“Tôi biết cô rất bận, tôi sẽ không làm phiền vô cớ. Chỉ là sợ khi một mình không xoay xở được…”
Tống Tư Nghiệp mỉm cười dịu dàng:
“Mỗi câu cô nói tôi đều tin. Tôi cũng tin mọi người trong công ty sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Anh liếc qua những người xung quanh rồi cuối cùng nhìn lại cô:
“Tôi sẽ cố gắng quan tâm đến cảm xúc của mọi người. Có điều đôi lúc tôi không thể làm theo ý họ, nhưng tất cả những gì tôi làm đều là vì công ty.”
Thái độ nghiêm túc ấy khiến Ninh Thời Diên yên tâm không ít.
“Cố gắng làm tốt công việc, chỉ cần năng lực nổi bật, tôi lập tức tăng lương thăng chức cho anh!”
Nói rồi, cô cố tình nâng cao giọng, ánh mắt liếc về phía mấy người đang xem trò vui.
“Nếu có ai dám gây bất lợi cho anh, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua. Cứ yên tâm làm việc, phía sau đã có tôi.”
Câu này là để hậu thuẫn cho Tống Tư Nghiệp.
Dù có tài, một người mới trong công ty cũng rất khó đứng vững.
Cô không thể lúc nào cũng có mặt, nên chỉ có thể thỉnh thoảng đứng ra chống lưng cho anh.
Tống Tư Nghiệp hơi ngẩn ra, sau đó cảm kích nhìn cô.
Giọng trầm khẽ khàng vang lên:
“Cảm ơn cô.”
Ninh Thời Diên khẽ cong môi cười:
“Được rồi, nếu không còn gì thì tôi đi trước. Về chuyện tuyển người, anh tự quyết định.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Tại trại giam.
“Ninh Chi Nhu, có người tên là Tạ Ngọc Phương đến thăm cô.”
Vừa nghe thấy ba chữ “Tạ Ngọc Phương”, ánh mắt đờ đẫn của Ninh Chi Nhu lập tức lay động.
Cô lắc đầu, toàn thân toát lên sự phản kháng.
“Khó khăn lắm cô mới có cơ hội gặp người ngoài, định bỏ lỡ sao?” – Cán bộ trại giam tốt bụng nhắc nhở.
“Lỡ cơ hội lần này là không còn lần sau, cô chắc chắn không muốn gặp bà ta?”
Nghe giọng điệu mang ý đe dọa, sắc mặt Ninh Chi Nhu thay đổi, nhíu mày.
Từ sau lần bị mẹ mình vứt bỏ tại tòa án, cô đã thề cả đời này sẽ không bao giờ muốn gặp lại Tạ Ngọc Phương nữa.
Cô cũng từng nghĩ, hai người sẽ không bao giờ gặp lại. Không ngờ Tạ Ngọc Phương còn dám đến thăm cô.
Đến làm gì? Để xem trò cười của cô sao?
Nét mặt Ninh Chi Nhu lạnh đi, nhớ lại khuôn mặt Tạ Ngọc Phương ở phiên tòa, tim cô lại đau nhói.
Người phụ nữ đó là mẹ cô, nhưng lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
Bản án của cô vốn dĩ có thể nhẹ hơn.
Chỉ cần người đó đứng ra nhận một phần, dù kết cục vẫn vậy, Ninh Chi Nhu cũng sẽ cam tâm chịu tội thay bà.
Nhưng sự thật là – cô bị chính mẹ ruột vứt bỏ.
Từ lúc vào tù, cô như món rác bị quăng đi, không ai quan tâm.
Ngoài người trong trại giam, cô chưa từng gặp ai khác.
“Ninh Chi Nhu, tôi hỏi lần cuối. Cô có muốn gặp Tạ Ngọc Phương không?”
Ánh mắt sắc bén của cán bộ trại giam nhìn thẳng vào cô.
Ninh Chi Nhu im lặng, cúi đầu thật thấp, ánh nhìn ảm đạm che giấu biểu cảm trên khuôn mặt.
“Bà ta tự xưng là mẹ cô, bà ta nói…”
“Không! Không phải!”
Ninh Chi Nhu gào lên như phát điên:
“Bà ta không phải mẹ tôi! Mẹ tôi chết rồi!”
Từ khoảnh khắc Tạ Ngọc Phương quyết định bỏ rơi cô, trong lòng Ninh Chi Nhu, từ “mẹ” cũng đã chết theo rồi.