Thấy cô xúc động như vậy, viên cai ngục cũng không tiện nói nhiều.
“Đây là quyết định của cô, không ai có quyền can thiệp. Đã vậy thì đi lao động đi.”
Nói xong, anh ta lạnh lùng liếc cô một cái, rồi xoay người rời đi, đem tin tức này thông báo cho Tạ Ngọc Phương.
Lúc này, Tạ Ngọc Phương đang nôn nóng chờ đợi, thấy chỉ một mình cai ngục bước ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Con... con gái tôi đâu?”
Cai ngục thuật lại nguyên văn lời của cô con gái.
Sắc mặt Tạ Ngọc Phương tái nhợt, loạng choạng lui về sau mấy bước, suýt chút nữa đứng không vững.
Quả nhiên, Chi Nhu vẫn còn oán bà.
Thật ra trước khi tới đây, bà đã lường trước được kết quả như vậy. Với tính cách của Chi Nhu, chắc chắn sẽ không thể dễ dàng tha thứ.
Lần này đến đây, bà cũng chỉ muốn thử dò xét thái độ của Chi Nhu, cũng coi như là để xin lỗi.
Chỉ không ngờ, Chi Nhu lại cứng rắn đến mức không chịu gặp mặt.
Đứng yên tại chỗ, trong lòng Tạ Ngọc Phương ngổn ngang trăm mối, cay đắng vô cùng.
Bà bảo toàn được bản thân, nhưng con gái thì vẫn đang chịu khổ trong tù.
Thậm chí đến giờ, con bé cũng chẳng muốn gặp bà một lần.
Một nỗi đau nhói lên trong tim, nước mắt lưng tròng.
Bà đã năn nỉ cai ngục nhiều lần, anh ta cũng đã vào nói chuyện với Chi Nhu, nhưng câu trả lời vẫn không thay đổi.
Chi Nhu không muốn gặp bà.
Loạng choạng rời khỏi trại giam, sắc mặt Tạ Ngọc Phương trắng bệch, cảm giác bất lực bao trùm.
Mối quan hệ giữa mẹ con bà dường như trong khoảnh khắc đã bị cắt đứt hoàn toàn. Chi Nhu không còn muốn thừa nhận người mẹ này.
Dù sớm biết có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy, Tạ Ngọc Phương vẫn chọn cách bảo toàn bản thân.
Nếu được chọn lại một lần nữa, bà biết mình vẫn sẽ làm như thế.
Hiện tại, nếu muốn hàn gắn mối quan hệ, điều kiện tiên quyết là phải đưa Chi Nhu ra khỏi tù.
Nhưng chuyện này còn khó hơn lên trời.
Sự việc đã được định đoạt, trừ khi có người đứng ra lật lại bản án, bằng không Chi Nhu tuyệt đối không thể được thả vô sự.
Người có khả năng làm được điều đó, e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tạ Ngọc Phương lục lọi trong đầu, cuối cùng vẫn chỉ nghĩ đến một cái tên:
Thế Sáng.
Có lẽ, trên thế gian này, người duy nhất bên cạnh bà có thể giúp Chi Nhu, chỉ có Thế Sáng.
Nghĩ vậy, Tạ Ngọc Phương lập tức quay về tổ chức.
Bà tìm gặp Thế Sáng ngay.
“Thế Sáng, con gái tôi hiện giờ không chịu gặp tôi, tôi cầu xin cậu, cậu có thể cứu nó được không?”
Thế Sáng đang chăm chú đọc tài liệu, cúi đầu không đáp, làm như không nghe thấy gì.
Tạ Ngọc Phương vội vã chạy đến, xúc động nói:
“Tôi biết chuyện lần này chúng tôi sai, không nên giấu giếm cậu. Nhưng lúc đó thật sự không còn cách nào, Chi Nhu cũng chỉ là muốn dọn đường cho cậu!”
Thế Sáng vẫn không phản ứng.
“Cậu yên tâm, đợi Chi Nhu ra ngoài, tôi nhất định sẽ khiến nó nghe lời cậu, cậu muốn nó làm gì cũng được!”
Tạ Ngọc Phương khẩn thiết van nài:
“Con gái tôi còn trẻ, không thể cứ ngồi tù như vậy được. Chuyện này hoàn toàn có thể lớn có thể nhỏ, chỉ cần cậu ra tay, tôi tin nó có thể được thả.”
Bà không còn đường lui, chỉ biết cầu xin.
Nhưng Thế Sáng như không hề nghe thấy, vẫn cúi đầu xem tài liệu.
“Chẳng lẽ cậu không màng đến bao nhiêu tình nghĩa bao lâu nay sao?”
Thấy Thế Sáng không chút phản ứng, sắc mặt Tạ Ngọc Phương thay đổi, đầu óc xoay nhanh, ánh mắt nài xin chuyển thành sắc bén:
“Cậu đừng quên, những việc cậu và Chi Nhu từng làm trước kia, nếu bị điều tra ra thì cậu...”
Lời uy hiếp còn chưa dứt, ánh mắt lạnh như băng của Thế Sáng chợt bắn thẳng về phía bà.
Tạ Ngọc Phương vội ngậm miệng lại.
Thấy cuối cùng Thế Sáng cũng có phản ứng, bà vội vàng đổi giọng, nhẹ giọng nói:
“Tôi nói vậy không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu có thể cứu lấy Chi Nhu.”
“Chỉ cần cậu giúp nó ra ngoài, sau này chúng ta vẫn có thể hợp tác. Cậu chẳng phải có thêm một trợ thủ sao?”
Thế Sáng bật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Tôi đã nói là không được hành động lăng xăng, cô ta nghe lời tôi sao?”
“Lần nào có chuyện cũng tìm tôi, tôi đâu phải thằng ngốc!”
hắn ta chưa bao giờ cấm Chi Nhu đối đầu với Ninh Thời Diên, nhưng mọi thứ cần phải được tính toán cẩn thận.
Chỉ cần có chút sơ suất, Ninh Thời Diên và Bạc Yến Lễ liên thủ, bọn họ sẽ chịu thiệt hại nghiêm trọng.
Ninh Chi Nhu luôn làm theo ý mình, lần này cũng là tự chuốc lấy hậu quả.
hắn vốn không định ra tay, huống chi lần trước Ninh Thời Diên vì hai anh trai đã từng tới tổ chức gây áp lực với hắn, đó rõ ràng là một lời cảnh cáo.
Nếu giờ hắn giúp đỡ, Ninh Thời Diên có thể quay sang đối phó hắn.
Vì một Ninh Chi Nhu nhỏ bé, hắn sẽ không tự đào mộ chôn mình.
Hiện giờ hắn cần dưỡng sức, chuẩn bị cho xung đột sau này giữa hai bên.
“Tôi biết tất cả đều là lỗi của Chi Nhu, nó cũng biết sai rồi, xin cậu nghĩ cách cứu nó với!”
Tạ Ngọc Phương gần như muốn quỳ xuống cầu xin.
Nhưng sắc mặt Thế Sáng lạnh như băng, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.
Thái độ của hắn rõ ràng là đã từ bỏ Ninh Chi Nhu.
“Nếu cô ta sớm giác ngộ, thì đã chẳng đến mức này. Tôi sẽ không vì một quân cờ vô dụng mà lãng phí thời gian và sức lực.”
Những điều cần nói hắn đều đã nói hết, nếu Tạ Ngọc Phương vẫn không hiểu rõ cục diện, hắn cũng chẳng ngại sai người đuổi bà ra ngoài.
“Thế Sáng, tôi…”
Tạ Ngọc Phương nước mắt giàn giụa, cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói kia – Thế Sáng đã định buông bỏ Ninh Chi Nhu.
“Đuổi bà ta ra ngoài, đừng để chướng mắt tôi.”
Kèm theo mệnh lệnh dứt khoát, hai vệ sĩ lập tức bước vào, túm lấy Tạ Ngọc Phương, ném bà thẳng ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
Tạ Ngọc Phương còn muốn quay vào cầu xin, nhưng đã bị hai vệ sĩ ngăn lại.
Ánh mắt bà tràn ngập tuyệt vọng, tinh thần sụp đổ, đứng lặng tại chỗ, thân hình run rẩy, tất cả hy vọng đều tan biến.
Thế Sáng không chịu cứu Chi Nhu… Vậy Chi Nhu phải làm sao đây?
Tổ chức Dạ Oanh
Viên Viên vô tình phát hiện ra năng lực đặc biệt của mình – cực kỳ nhạy cảm với dữ liệu, đã giúp các tinh anh của tổ chức tính toán không ít số liệu trong các thí nghiệm.
“Anh Khởi Tư, anh không biết thôi, Viên Viên thực sự rất có tài đấy!”
“Đúng thế, không ngờ cô ấy lại giỏi toán như vậy, sếp mời cô ấy vào đúng là sáng suốt!”
“Có những dữ liệu mà tôi tính mấy ngày không ra, cô ấy chỉ mất chưa đến mười phút! Chậc chậc, trước đây đúng là tôi đã đánh giá thấp cô ấy…”
“Tôi đề nghị, những phần cần tính toán trong các thí nghiệm sau này cứ để Viên Viên phụ trách nhé?”
Nghe mọi người thay nhau khen ngợi Viên Viên, sắc mặt Khởi Tư vẫn nghiêm túc, lạnh lùng, ánh mắt liếc sang khuôn mặt cô, đáy mắt mang theo nghi hoặc.
Cảm nhận được ánh nhìn của Khởi Tư, Viên Viên có phần xấu hổ, khẽ cúi đầu.
“Thật ra cũng không có gì, em chỉ là vô tình tính đúng thôi…”