Cố Vân Phàm khựng lại.
Thực ra, anh đã biết tin này từ sáng. Nhưng khi nghe An Nhiên nói, anh lập tức hiểu ngay nguyên nhân. Anh cầm tách cà phê lên, trước khi uống khẽ hỏi: “Em có hối hận không?”
An Nhiên lắc đầu.
Cố Vân Phàm nhếch môi cười nhạt: “Không hối hận là tốt.”
Anh uống nửa tách cà phê, sau đó ngước mắt, giọng điềm tĩnh: “Tin này phía tổng công ty vẫn chưa biết. Dù sao trước khi Trung Thiên và Hách Thị chính thức công bố, hãy giữ kín. Việc mất hợp đồng với Trung Thiên rất bất lợi cho chúng ta.”
An Nhiên vẫn muốn nói lời xin lỗi.
Nhưng Cố Vân Phàm giơ tay ngăn lại. Anh nhẹ nhàng vuốt tay lên thành ghế, giọng đều đều: “Trong tình hình hiện tại, em quan trọng hơn nhiều so với một hợp đồng.”