Khi Ngọc Nhi mồ hôi nhễ nhại trở về, nàng thấy Thúy Nhi ngồi cạnh Liễu Vân Thư với sắc mặt có phần tái nhợt.
“Ra ngoài lấy ít thực phẩm từ phòng bếp về đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Thúy Nhi bước ra, tim đập thình thịch. Nàng cảm thấy những gì tiểu thư vừa nói chắc chắn sẽ sớm được thực hiện. Dù trong lòng sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc có thể rời khỏi phủ Hầu, nàng cắn răng, cố tỏ vẻ bình tĩnh đi về hướng phòng bếp.
Khi vừa đến góc rẽ, một đôi tay mạnh mẽ bất ngờ bịt lấy miệng nàng. Thúy Nhi mở to mắt, ra sức giãy giụa.
“Muốn sống thì im lặng! Đợi lát nữa sẽ có phần thưởng cho ngươi!”
Nghe vậy, Thúy Nhi lập tức ngừng chống cự. Người đó nhét vào tay nàng một thỏi bạc lớn.
“Đây chỉ là chút đỉnh, im lặng đi theo ta, sẽ còn nhiều hơn nữa!”
Thúy Nhi thoáng do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy bạc, gật đầu.
Người hầu dẫn nàng đến một góc viện, vẻ mặt lộ rõ sự khinh miệt.
Khi bước vào sân, Thúy Nhi nhìn thấy Nhị di nương với trang phục rực rỡ, khắp người là châu báu. Bà ta mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng:
“Thật là một nha hoàn đáng yêu.”
Thúy Nhi vội quỳ xuống:
“Nô tỳ tham kiến Nhị di nương.”
“Ngươi hầu hạ Lục tiểu thư, chắc chịu không ít ấm ức nhỉ? Ta nghe nói gần đây cô ta xa lánh ngươi?”
“Chuyện đó… tiểu thư có lẽ là…”
“Ngươi trông lanh lợi, ta rất thích.” Nhị di nương cười, ra hiệu cho bà vú bên cạnh.
Bà vú đưa ra một chiếc vòng ngọc xanh biếc, đặt trước mặt Thúy Nhi:
“Đây là phần thưởng của di nương, mau nhận đi.”
“Tiểu thư nhà ngươi chắc không hào phóng thế này đâu. Nhị di nương đối với người hầu luôn rất rộng rãi, ai cũng biết.”
“Nô tỳ… nô tỳ không dám…”
“Đương nhiên, vòng này không phải cho không. Ngươi chỉ cần trả lời vài câu hỏi là được.”
Thúy Nhi nghe vậy, chần chừ rồi cẩn thận nhận lấy chiếc vòng:
“Không biết di nương muốn hỏi gì?”
“Yên tâm, không phải chuyện gì bất lợi cho chủ tử của ngươi. Chỉ cần kể cho ta nghe sáng nay Ngũ di nương đến Trúc viện, đã xảy ra chuyện gì.”
Thúy Nhi suy nghĩ một lúc rồi kể lại mọi chuyện theo lời dặn của Liễu Vân Thư.
Nghe xong, Nhị di nương vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng lại dâng lên cơn giận:
“Nói vậy, Lục tiểu thư phát hiện bánh có độc, Ngũ di nương liền nổi giận?”
“Dạ, Ngũ di nương một mực không thừa nhận, còn nói tiểu thư bụng dạ hẹp hòi, rồi bỏ đi.”
“Chuyện lớn như vậy sao không báo lão phu nhân?”
“Tiểu thư nói không có bằng chứng, nếu Ngũ di nương không thừa nhận, lão phu nhân sẽ nghĩ tiểu thư vu khống hãm hại người khác.”
Thật là đồ nhát gan. Nếu nàng ta thật sự báo lên, bánh có độc vẫn còn, Ngũ di nương chắc chắn không thể thoát.
“Còn gì nữa?”
“Tiểu thư nói, mới về phủ không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn sống yên ổn…”
Thúy Nhi cố gắng nhớ lại từng lời Liễu Vân Thư dặn, không dám nói sai.
Nhị di nương híp mắt nhìn nàng:
“Chuyện này còn ai biết không? Những cái bánh đâu?”
“Không ai biết cả. Tiểu thư bảo không được nói ra, bánh không ăn được nên đã vứt bỏ rồi.”
“Vứt đi rồi? Chứng cứ quan trọng như thế…” Nhị di nương bực bội. Bà ta từng nghĩ Liễu Vân Thư là kẻ có chút khôn ngoan, ai ngờ chỉ là một kẻ tầm thường nhát gan! Giờ bà ta muốn mượn chuyện này để mách lão phu nhân cũng không được.
Thúy Nhi rụt cổ, giọng lí nhí:
“Tiểu thư nói… thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện…”
Nhị di nương chán chẳng buồn nghe thêm, sợ rằng nàng ta còn làm mình tức chết.
“Được rồi, sau này có chuyện gì, ta sẽ tìm ngươi. Phần thưởng cũng sẽ không thiếu. Nhưng nếu để lộ, ngươi tự biết hậu quả.” Giọng nói của bà đầy đe dọa.
“Nô tỳ không dám! Đa tạ di nương ban thưởng!”
Nhị di nương cười nhạt:
“Đi đi.”
Khi Thúy Nhi về lại phòng bếp, lấy thực phẩm trở về Trúc viện, nàng kể lại toàn bộ những gì Nhị di nương nói với mình cho Liễu Vân Thư nghe.
“Rất tốt. Thúy Nhi làm rất tốt.” Liễu Vân Thư mỉm cười nhàn nhạt. “Chuyện của Hy thiếu gia lần trước không thành, Nhị di nương chắc chắn sẽ còn hành động tiếp.”
"Tiểu thư làm sao biết Nhị di nương chính là người đã dụ dỗ Hy thiếu gia lên núi hôm đó?" Ngọc Nhi không hiểu tại sao tiểu thư của mình lại khẳng định như vậy.
“Em có biết tại sao ta để em ra vào thường xuyên, còn Thúy Nhi lại phải ở trong phòng không?”
Ngọc Nhi và Thúy Nhi nhìn nhau. Liễu Vân Thư mỉm cười nhè nhẹ:
“Nếu bây giờ em ra ngoài nhìn vào giả sơn bên ngoài viện, sẽ thấy một dấu chân rất sâu. Tên gia đinh đó đã đứng bên ngoài quan sát rất lâu. Rõ ràng hắn có rất nhiều cơ hội ra tay với em, nhưng hắn lại cố ý chờ đến khi Thúy Nhi rời khỏi phòng mới dẫn nàng đi.”
Lúc này, hai nha hoàn mới hiểu ra. Hóa ra tiểu thư đã cố tình sắp đặt. Những kẻ đó từ đầu đã nhắm vào Thúy Nhi để moi thông tin.
“Những ngày gần đây, ta cố ý thể hiện sự xa cách với Thúy Nhi trước mặt người ngoài, khiến những kẻ biết chuyện của Hy thiếu gia tin rằng ta đã không còn tin tưởng nàng sau lần bị phản bội. Điều này sẽ làm họ nghĩ rằng tình cảm chủ tớ giữa chúng ta đã rạn nứt, và việc khai thác thông tin từ Thúy Nhi sẽ dễ dàng hơn.”
Nghe đến chữ “phản bội,” Thúy Nhi xấu hổ cúi đầu.
“Tiểu thư vừa mới trở về phủ, tại sao Nhị di nương lại muốn hãm hại người?” Ngọc Nhi bức xúc thay cho tiểu thư của mình.
“Bà ta không định hại ta, mà là muốn hại phu nhân.”
Liễu Vân Thư cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng.
Lúc đó, lão phu nhân cùng vài di nương khác đều lên Thiên Phúc tự, còn Lôi thị ở lại phủ để tiếp đón nàng, "sao chổi" vừa được đưa về. Nếu trong thời gian này, Hy thiếu gia xảy ra chuyện, toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Lôi thị.
“Điều này ta nhận ra được từ lời của Ngũ di nương.” Liễu Vân Thư trầm ngâm. “Bà ta khẳng định Lôi thị đã hạ độc bánh để hại mình. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn Ngũ di nương cũng sẽ nói điều tương tự trước mặt mọi người. Khi đó, Lôi thị sẽ bị đẩy vào rắc rối.”
Nụ cười của nàng càng lúc càng sắc lạnh:
“Lần trước coi như bỏ qua, nhưng lần này Nhị di nương lại dám dùng cả mạng sống của ta để hãm hại Lôi thị! Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Nhưng nếu có kẻ dám hại ta, thì ta nhất định trả gấp mười lần!”