Ly trà ấm được bưng lên, Liễu Vân Thư nhìn miếng bánh Băng Tuyết Phù Dung trắng mịn được đẩy đến trước mặt, nhưng mãi không động đũa.
Ngũ di nương ngạc nhiên:
“Hay là Lục tiểu thư thích loại bánh trái cây này hơn? Hai miếng bánh này đều là món ta thích nhất.”
Là bà ta làm sao? Hai miếng bánh bà ta đề nghị chính là những loại có độc. Liễu Vân Thư suy nghĩ, rồi cười nhẹ:
“Loại bánh trái cây có màu sắc sặc sỡ này, đúng là ta thích. Chỉ tiếc bánh Băng Tuyết Phù Dung, ta không quen mùi vị của nó, hay là di nương dùng thử đi.”
“Vậy sao? Đúng là nhiều người không thích vị của bánh này.” Ngũ di nương cười, cầm miếng bánh lên, nhìn Liễu Vân Thư nhấc miếng bánh trái cây, bà mới cúi đầu, nhẹ nhàng bẻ một miếng bánh Băng Tuyết Phù Dung đưa lên miệng.
Ánh mắt Liễu Vân Thư khẽ lóe lên, nàng bất ngờ đưa tay gạt miếng bánh Băng Tuyết Phù Dung rơi xuống đất.
“Lục tiểu thư, cô làm gì vậy?”
Ngũ di nương không ngờ đối phương lại hành xử thô lỗ như vậy. Lúc trước bà còn nghĩ Lục tiểu thư không giống các tiểu thư kiêu kỳ khác, dễ gần và thân thiện. Quả nhiên là bà đã nhìn lầm người!
“Ngũ di nương, bánh này không thể ăn được.” Gương mặt Liễu Vân Thư trở nên nghiêm túc. Ngũ di nương như hiểu ra điều gì đó, giọng bà lập tức trở nên lạnh lẽo:
“Tại sao không ăn được? Chẳng lẽ Lục tiểu thư nghĩ ta hạ độc vào bánh?”
Bà giận dữ đứng bật dậy. Thực ra bà chỉ muốn đến đây thăm thú Trúc viện, đâu ngờ lại bị vu oan thế này.
Liễu Vân Thư liếc nhìn Ngọc Nhi, nàng ta mặt mày tái mét, bấy giờ mới định thần lại, vội lui ra ngoài đóng cửa, đứng ở hành lang để ý động tĩnh xung quanh.
“Di nương, đừng tức giận.”
Liễu Vân Thư lấy ra cây ngân châm, thử trước mặt Ngũ di nương. Thấy thân châm chuyển thành màu đen, sắc mặt người phụ nữ thanh lệ lập tức thay đổi:
“Không, không thể nào! Lục tiểu thư, không phải ta làm! Ta không hạ độc đâu!”
Ngũ di nương lo lắng nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Liễu Vân Thư, nhưng không biết làm thế nào để giải thích. Nếu chuyện này đến tai lão phu nhân, bà chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi phủ!
“Di nương đừng lo, ta tin bà không làm chuyện này.” Lời nói của Liễu Vân Thư càng khiến Ngũ di nương thêm hoảng hốt.
“Đúng rồi, là phu nhân! Chắc chắn là phu nhân! Bà ta biết ta sẽ đến Trúc viện, nên sai người hạ độc! Lục tiểu thư, hãy tin ta!”
Lôi thị?
“Tại sao di nương lại nghĩ là phu nhân?”
“Phu nhân rõ ràng biết ta rất… rất gắn bó với Trúc viện. Bà ta nói với ta rằng lão phu nhân đã cho Lục tiểu thư chuyển vào đây, bà ta biết ta sẽ đến, cho nên… cho nên…”
Ban đầu Ngũ di nương chỉ nghĩ phu nhân muốn dùng chuyện này để chèn ép bà, nhưng giờ xem ra, bà ta thực sự muốn vu oan cho mình!
“Di nương, việc này tạm thời đừng nói với ai.”
“Tại… tại sao? Nên báo với lão phu nhân, phải điều tra rõ ràng mới đúng!” Ngũ di nương nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ bà phải nhẫn nhịn để bị oan ức mà không nói gì sao?
“Nếu để tổ mẫu biết, bà cũng khó mà rửa sạch tội danh. Nhưng ta có cách đòi lại công bằng, không cần vội vàng.”
Liễu Vân Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngũ di nương. Người phụ nữ hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của nàng, Ngũ di nương cuối cùng cũng gật đầu.
Ngoài cổng vòm.
Nhị di nương tình cờ đi ngang qua, thấy Ngũ di nương bước ra khỏi Trúc viện với vẻ mặt giận dữ liền tiến tới:
“Muội muội làm sao vậy? Sao lại tức giận thế?”
Bà ta liếc nhìn về phía Trúc viện với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng không nhìn thấy gì.
“Hừ, Lục tiểu thư đúng là…” Ngũ di nương chỉ nói nửa câu, rồi hậm hực vung tay áo bỏ đi.
Trong phòng, Liễu Vân Thư nhìn qua khe cửa sổ hé mở, thấy Nhị di nương đứng xa xa, tò mò quan sát, mãi không chịu rời đi.
“Tiểu thư, có phải thật sự là phu nhân muốn hạ độc hại tiểu thư không?” Ngọc Nhi nhìn đống bánh trên bàn, giọng run rẩy. Những ngày yên bình vừa qua lại bị phá vỡ!
“Không chắc.”
“Thế chẳng lẽ là Ngũ di nương nói dối?”
“Chắc là không.”
“…”
Ngọc Nhi nhìn vẻ bình thản của tiểu thư, suýt khóc vì lo lắng:
“Tiểu thư, có khi nào Ngũ di nương thật sự đang nói dối không!”