“Cô trốn làm gì thế?” Tô Mộc hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô gái trước mặt.
Anh không thể không nghi ngờ mục đích của cô. Nếu chỉ đơn giản là vô tình, chẳng ai lại lén lút bám theo họ lâu như vậy.
“Tôi…”
Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, Tô Mộc giơ tay ra hiệu ngừng lại.
“Nếu không muốn nói thì thôi, tôi cũng chẳng hứng thú biết.”
“Anh Tô Mộc, tôi có thể đi theo anh không?”
“Tôi không muốn mang theo kẻ vướng bận.”
Tô Mộc dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại.
Danh tiếng của anh trong các vòng chơi là lạnh lùng, vô cầu vô dục. Làm sao anh có thể bị lung lay chỉ bởi vài lời nói.
“Anh Tô Mộc~”
Cô gái cất giọng nũng nịu, như thể muốn khóc.
Nhưng Tô Mộc chẳng có thói quen thương hoa tiếc ngọc. Anh quay người đi trước, không thèm để ý đến cô.
Dương Tử Vân ôm lấy vết thương, vẫn cố gắng bám theo sau, chẳng hề tỏ ra ngại ngùng hay xấu hổ.
“Anh Tô Mộc, anh để tôi đi theo anh đi! Tôi đã học Taekwondo, có thể giúp anh mà!” Trên đường, cô không ngừng nói, cố gắng thuyết phục anh.
Tô Mộc cuối cùng cũng dừng bước, xoay người lại, quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, rồi cười khẩy:
“Cô chẳng giúp được gì đâu. Với lại, nhìn cái thân tàn ma dại của cô, không kéo tôi xuống là tôi đã may lắm rồi.”
Anh chẳng ưa cô gái này, có lẽ bởi vì cô quá giống người mà anh từng truy bắt năm xưa.
“Tôi hồi phục rất nhanh, sẽ không làm vướng chân anh đâu!” Dường như sợ anh không tin, cô đưa cánh tay ra trước mặt anh.
Vết thương trên tay cô, vốn dĩ còn bê bết máu, giờ đã bắt đầu liền da, đóng vảy.
Chuyện quái gì thế này? Rõ ràng lúc đầu còn là một vết thương nghiêm trọng, sao lại hồi phục nhanh đến vậy?
Ngay cả Tô Mộc cũng thấy khó hiểu. Anh tự hào về khả năng phục hồi của mình, nhưng tốc độ của cô gái này còn vượt xa anh.
Kỹ năng này càng khiến cô giống với người kia hơn.
Có lẽ vì cảm thấy cô có giá trị sử dụng, hoặc cũng có thể vì một chút lòng thương hại bất chợt, Tô Mộc quyết định giữ cô lại bên mình.
“Được thôi. Nhưng đừng gây rắc rối, nếu không, tôi sẽ lập tức tống cổ cô đi!”
Nghe anh nói vậy, gương mặt cô gái rạng rỡ hẳn lên. Cô nhảy chân sáo đến bên cạnh anh, cười nói:
“Tôi sẽ không làm phiền anh đâu!”
"Giống như trước đây tôi cũng chưa từng làm vướng chân anh," cô lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng.
Hai người bước đi trong rừng suốt một thời gian dài mà không gặp thêm ai khác.
Tô Mộc bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Từ đầu đến giờ chỉ mới có ba người xuất hiện, ít hơn hẳn so với vòng trước.
Anh không sợ bất cứ điều gì, chỉ mong rằng không ai đang ẩn nấp trong bóng tối. Nếu trong lúc giao chiến mà bị đánh lén từ phía sau, thì quả là rắc rối không nhỏ.
Dù bản thân anh không thể chết, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh thì chưa chắc.
Tô Mộc nghĩ rằng đã mang cô theo thì trách nhiệm của anh là phải bảo vệ cô an toàn.
Khung cảnh xung quanh tĩnh lặng đến rợn người, trời cũng dần tối lại.
Hai người tiếp tục tìm kiếm nhưng chẳng phát hiện ra gì. Nhìn con đường phía trước đã hoàn toàn biến mất, Tô Mộc quyết định dẫn cô quay trở lại nơi bắt đầu – ít nhất, ở đó còn có một căn nhà, đủ để bảo vệ họ tạm thời.
Bầu trời trên đầu tối đen như miệng quái vật há rộng, giơ tay lên cũng chẳng thấy ngón.
Nơi này khác xa với thế giới thực: bầu trời không có mặt trăng, không có sao, thậm chí cả ban ngày cũng không thấy mặt trời. Vậy thứ gì giữ cho bầu trời sáng?
Sau một hồi dò dẫm trong bóng tối, cuối cùng họ cũng trở lại căn nhà lúc đầu. Nhưng nơi đó đã tan hoang, đổ nát như một bãi chiến trường.
Tô Mộc càng chắc chắn rằng trong trò chơi này còn có những người chơi khác, và có lẽ không chỉ một.
Điều này buộc anh phải cẩn thận hơn, vì không biết khi nào những kẻ đó sẽ lộ diện.
Thậm chí, thân phận của họ cũng không rõ ràng.
Trò chơi này đã kéo được anh và Bạch Vô Thường vào, điều đó chứng tỏ không chỉ con người bình thường mới bị cuốn vào đây. Biết đâu, cả yêu ma quỷ quái cũng có thể xuất hiện.
Nếu phải đối mặt với con người, Tô Mộc còn tự tin, nhưng nếu là những thực thể khác, anh không dám chắc chắn – nhất là khi anh còn mang theo một gánh nặng bên mình.
Nếu không phải vì Dương Tử Vân quá giống cô ấy, có lẽ Tô Mộc đã không hồ đồ mà giữ cô lại.