Gã đàn ông, đúng như Tô Mộc dự đoán, đã coi anh như một cao thủ giả heo ăn thịt hổ.
Sau một hồi đắn đo, thay vì liều lĩnh tấn công, hắn quyết định chủ động giảng hòa.
Dẫu sao, trong trò chơi này, thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn. Dù rằng, đôi khi "bạn bè" cũng có thể quay lưng đâm bạn một nhát.
“Không biết anh xưng hô thế nào? Tôi là Trần Tầm, rất hân hạnh được làm quen.”
“Tô Mộc.”
Tô Mộc không ngờ gã trước mặt lại dễ lừa đến vậy.
Khán giả trong phòng livestream thì càng kinh ngạc hơn.
“Gì thế này? Rõ ràng hắn từng là một kẻ giết người không ghê tay, sao giờ lại hiền thế?”
“Chương trình bẩn thật, chắc chắn có gian lận!”
“Đồng ý, nhìn Tô Mộc kìa, làm gì có chuyện hắn sống tới giờ, kiểu gì cũng có kẻ chống lưng!”
...
Không ai tin tưởng Tô Mộc, nhưng tất cả những ai từng chạm mặt anh đều sợ anh chết khiếp. Nói không có chuyện mờ ám thì cũng chẳng ai tin nổi.
Hệ thống lén lút đọc bình luận trong phòng livestream, cười không ngừng trước những lời mỉa mai.
Nhưng điều xảy ra tiếp theo đã khiến hệ thống bắt đầu lo lắng.
Có khán giả bực tức, cho rằng livestream này toàn là lừa đảo, lập tức tắt màn hình không xem nữa.
Hệ thống tồn tại nhờ niềm tin và sự chú ý của khán giả, việc mất người xem là điều nó không thể chấp nhận.
Nó âm thầm đưa ra quyết định: vòng tiếp theo nhất định phải đưa Tô Mộc lên khu vực cấp A!
Trong khi đó, Tô Mộc đang tập trung moi thông tin từ Trần Tầm, chẳng buồn quan tâm đến hệ thống.
Dù có biết, anh cũng chẳng để tâm. Với anh, dù hệ thống có đưa mình tới khu vực cấp S đi nữa, anh vẫn tự tin có thể thoát ra.
Giống như Bạch Vô Thường trước đây, nếu không phải nhờ thân phận Địa phủ, hắn đã không thể rời khỏi trò chơi.
Tô Mộc tự nhủ, nếu Bạch Vô Thường làm được, thì anh – một phán quan, còn làm được hơn thế.
Hơn nữa, sau bao năm dài nhàm chán, cuối cùng anh cũng tìm được một thứ thú vị. Nếu không “chơi tới bến”, chẳng phải quá phí phạm sao?
“Chúng ta cùng đi tìm kiếm xem còn ai trốn đâu đó không?”
“Được.”
Tô Mộc đồng ý một cách sảng khoái.
Trần Tầm cầm chắc khẩu súng, ánh mắt đầy ác ý, âm thầm đi sau anh.
Tô Mộc nhận ra ánh mắt đó, nhưng không nói gì, cứ ung dung bước tiếp.
Anh không nghĩ khẩu súng đó có thể làm hại mình.
Vũ khí của con người đối với anh chẳng khác nào đồ chơi trẻ con, chỉ có gã Trần Tầm là coi nó như báu vật.
Trần Tầm bám sát phía sau, chờ cơ hội ra tay. Nhưng mỗi lần hắn giơ súng, Tô Mộc lại bất ngờ quay đầu.
Lần đầu hắn nghĩ đó là trùng hợp. Nhưng khi chuyện này lặp đi lặp lại, hắn bắt đầu nghi ngờ.
“Tầm này thì thôi, anh đi trước đi.”
Tô Mộc quay đầu, cười nhạt nhìn Trần Tầm.
Câu nói này khiến Trần Tầm giật mình.
“Không lẽ hắn phát hiện ra rồi?”
Hắn lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ đó.
Dù Tô Mộc có mạnh tới đâu, anh cũng đâu có mắt sau lưng!
“Không được tự dọa mình, phải giải quyết hắn nhanh chóng!”
Trần Tầm quyết định không chần chừ nữa. Hắn giơ súng lên, nhắm thẳng vào đầu Tô Mộc.
“Đừng tưởng mình là đại ca! Tôi theo anh nãy giờ mà chẳng thấy anh có gì đặc biệt. Giờ thì hết diễn rồi!”
Tô Mộc nghiêng đầu, dùng hai ngón tay kẹp lấy nòng súng, nhẹ nhàng đẩy sang hướng khác.
“Đặc biệt hay không, lát nữa anh sẽ biết.”
“Ha! Anh tưởng tôi ngu như mấy gã đầu trọc kia chắc?”
Nghe tới đây, Tô Mộc đột nhiên sững lại.
Hắn làm sao biết chuyện của gã đầu trọc? Rõ ràng hai người không ở cùng một vòng chơi.
“Anh biết chuyện đó từ đâu?”
“Tôi sẽ để anh chết mà biết sự thật. Hiện tại, hệ thống đã phát lệnh truy nã anh tới tất cả người chơi, bao gồm cả hành động của anh ở vòng trước. Thế nào? Bất ngờ không?”
Chết tiệt! Lại là cái hệ thống chó má đó giở trò!
Tô Mộc không nhịn được chửi thề.
“Hệ thống có nói gì với các người về thân phận của tôi không?”
Trần Tầm thờ ơ lắc đầu.
“Thân phận của anh thì liên quan gì đến tôi?”
Tô Mộc cười lạnh:
“Lần sau, trước khi tìm đến ai, nhớ tìm hiểu rõ thân phận người ta. Nếu không, đến chết cũng không biết vì sao mình chết đâu.”
Anh nắm chặt nòng súng, mạnh mẽ bẻ gãy cổ tay của Trần Tầm, rồi xoay ngược khẩu súng về phía hắn.
Dùng chính ngón tay của hắn, anh bóp cò. Tiếng súng vang lên “đoàng!” Một viên đạn xuyên qua thái dương bên trái của Trần Tầm, kết thúc sinh mạng của hắn ngay lập tức.
Tô Mộc nhìn máu dính trên tay mình, tỏ vẻ ghê tởm. Anh lau tay lên áo của Trần Tầm mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Hừm! Loại người gì cũng dám phái đến chỗ này!”
Qua chuyện này, Tô Mộc càng xác định rõ: hệ thống tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì, có thể đề phòng được thì nên đề phòng.
Dù hệ thống đi theo anh chỉ là một phiên bản cơ bản, chuyên để thông báo thông tin, không phải “Chủ Thần” thực sự. Nhưng ai mà biết được liệu Chủ Thần có nhúng tay cài đặt thêm thứ gì vào hay không.
Sau khi xử lý xong Trần Tầm, Tô Mộc nhặt khẩu súng bên cạnh lên, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm trùm cuối.
Dù khẩu súng không gây hại gì được cho anh, nó vẫn có thể dùng để đe dọa những người khác. Ít ra, nó vẫn hữu dụng để che giấu năng lực thực sự của anh – một quân bài mà không ai biết đến.
Tô Mộc lục lọi khắp quần áo của Trần Tầm, hy vọng tìm được manh mối về cách chiếm đoạt năng lực từ người khác.
Bỗng nhiên, một âm thanh phát ra từ bụi cây bên trái.
“Ai đó?”
“Đừng… đừng bắn! Tôi không phải người xấu!”
Từ bụi cây bước ra một người phụ nữ với quần áo rách tả tơi.
Phần tay áo và vải quanh đùi của cô đã rách đến mức không che kín nổi cơ thể.
Tô Mộc nhìn người phụ nữ, khẽ nhíu mày.
Anh cảm giác như đã gặp cô ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra.
“Anh là Tô Mộc đúng không? Tôi là Dương Tử Vân.” Người phụ nữ không chờ anh hỏi, lập tức tự giới thiệu.
Nụ cười của cô làm Tô Mộc càng thêm cảm giác quen thuộc.
Rốt cuộc là đã gặp ở đâu?
Khoan đã! Đôi mắt, hàng lông mày của cô, chúng giống đến lạ kỳ với một người phụ nữ mà Tô Mộc từng truy bắt năm xưa. Ít nhất là giống đến 60%!
Trên đời này làm sao có người giống nhau đến thế được?
Tô Mộc bắt đầu nghi ngờ. Người phụ nữ đó liệu có thực sự chết hay không? Hay là linh hồn của cô ta đã trốn thoát, đầu thai, và trở thành Dương Tử Vân trước mặt anh?