Vào cung rồi, thế mà nàng lại dám lớn tiếng nói không muốn làm phi tần của Hoàng thượng, hoàn toàn không hiểu lòng người hiểm ác. Với sự ngây thơ này, sớm muộn nàng cũng sẽ chết.
"Ngươi thực sự không thích hợp để ở lại hoàng cung."
Bùi Tuấn vừa nói vừa đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua chiếc hộp thức ăn cũ kỹ nhưng được lau chùi sạch sẽ, giọng nói thờ ơ:
"Ta đã cứu ngươi, ngươi cũng đã làm điểm tâm cho ta. Chúng ta coi như đã sòng phẳng, từ nay về sau không cần gặp lại nữa."
Niềm vui mơ hồ mà Phụng Ninh giữ trong lòng phút chốc tan biến.
"À..."
Nàng thậm chí không dám hỏi tại sao, chỉ khe khẽ thốt lên một tiếng đầy thê lương.
Nhưng rồi nàng nhanh chóng nhớ lại những lời chàng vừa nói, hiểu ra lý do vì sao chàng lại nói như vậy.
Cô nương tội nghiệp, đôi tay nắm chặt lấy tay áo, nước mắt chực trào nhưng không dám rơi, môi mím chặt, không biết phải nói gì.
Bùi Tuấn không thích những người yếu đuối. Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, phải học cách tự lập, tự cường. Dưới thời Tiên đế, quan thái giám lộng quyền, chiến tranh triền miên, để lại cho chàng một đất nước đầy rẫy nội loạn và ngoại xâm. Năm mười bảy tuổi, chàng một mình đến kinh thành, bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, phía trên bị Thái hậu chèn ép, phía dưới bị nội các kiểm soát. Một hoàng đế trẻ tuổi không có uy tín, ai sẽ để chàng vào mắt?
Nhưng chàng vẫn kiên cường vượt qua, ngày càng trở nên khôn ngoan và vững vàng.
Chàng không quan tâm đến cảm xúc của Phụng Ninh. Chàng nhận lấy chiếc dù xương vàng từ tay thị vệ xuất hiện âm thầm, rồi lặng lẽ rời đi.
Phụng Ninh mở to mắt nhìn bóng chàng dần bị cơn mưa mờ mịt nuốt chửng, mà chẳng thể làm gì. Cảnh này khiến nàng nhớ lại buổi chiều hôm mẫu thân rời đi, cũng là một ngày mưa rả rích như thế. Nàng như một chú mèo con bị bỏ rơi, co ro giữa đám cỏ khô, không có chỗ nương tựa.
May mắn thay, Phụng Ninh là người có tính lạc quan bẩm sinh. Trong chốc lát, nàng tự an ủi bản thân, có lẽ sau này khi xuất cung, nàng sẽ đường đường chính chính gặp lại chàng. Nàng một mình cầm chiếc ô giấy dầu, bước đi loạng choạng trở về Diên Hi cung.
Trời đã tối đen, bậc thềm trước sân ướt sũng nước, ngay cả cửa sổ cũng thấm đẫm hơi ẩm. Dương Ngọc Tố thấy nàng về muộn như vậy thì tức giận dậm chân:
"Muội dạo này làm sao thế? Hoàng cung này muội không quen biết ai, còn dám đi khắp nơi..."
Đang trách móc hăng say, bỗng nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc của Phụng Ninh, liền ôm chầm lấy nàng:
"Ai bắt nạt muội rồi?" Giọng nàng lớn đến nỗi ai nghe cũng sợ.
Dương Ngọc Tố vốn là người như thế, người của mình chỉ mình mới được la mắng, nhưng khi bảo vệ thì hết sức kiên quyết. Vẻ mặt nàng lúc này như chỉ cần Phụng Ninh nói ra cái tên nào, nàng sẽ ngay lập tức đi đánh người ta.
Phụng Ninh lại bị dáng vẻ đó của Ngọc Tố chọc cười, nước mắt lăn xuống:
"Không có ai bắt nạt ta cả, ta chỉ nhớ mẹ thôi..."
Dương Ngọc Tố mềm lòng, dẫn nàng vào trong phòng, cầm lấy hộp thức ăn trong tay nàng ném qua một bên. Nghĩ đến xuất thân của Phụng Ninh, trong lòng Ngọc Tố càng thấy xót xa.
"Ngày Tết Đoan Ngọ vừa rồi, ta đi ngang qua nhà muội, cha muội còn hỏi thăm muội, không hiểu sao muội không về nhà," Dương Ngọc Tố hừ một tiếng, "Ông ta sao có thể mặt dày hỏi vậy chứ?"
Ánh mắt Phụng Ninh tối sầm lại.
...