Ôn Tòng Dương không dám nghe câu trả lời từ các trưởng bối.
Cậu lảo đảo chạy về phòng mình, mặc cho ánh mắt hoảng hốt của đầy tớ, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
Lý Như Huệ đứng ngay phía sau, suýt bị cánh cửa quệt vào, chạy gấp đến mức gần như không còn hơi thở, nhưng lòng cô không hề sợ hãi, mà ngược lại tràn ngập niềm vui.
Đại gia không lấy Kỷ nhị tiểu thư nữa!
Kỷ đại tiểu thư và đại gia vốn không hợp nhau, vậy nên cô, cô chẳng phải là…
Chỉ thấy Ôn Tòng Dương uể oải ngồi sụp xuống ghế, đám nha hoàn, tỳ nữ trong phòng đều bối rối nhìn nhau, muốn khuyên giải nhưng không biết chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không ai dám hỏi đại gia, bèn hướng ánh mắt về phía Lý Như Huệ.
Lý Như Huệ đặt tay lên ngực, khẽ thở dài, nói với họ: “Đừng hỏi vội... để đại gia yên tĩnh một chút đi.”
Chắc chắn lão phu nhân và phu nhân sẽ đến đây ngay thôi.
Cô phải thể hiện cho thật tốt.