Sau Khi Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Chương 16: Gặp Mặt Lần Nữa


Chương trước Chương tiếp
Nghe audio

Suýt chút nữa xảy ra án mạng, trận cãi vã cuối cùng cũng kết thúc.

Cả viện yên lặng như tờ.

Đám nha hoàn và bà tử cuống quýt khiêng Lý Như Huệ, người đã gãy tay và mặt mũi không còn chút máu, đặt lên giường. Hà phu nhân vội sai người đi mời thái y. Nhìn con trai đang ôm tay cô nương ấy mà khóc lóc thảm thiết, Lý Quốc bá chỉ để lại một câu:
"Đúng là một kẻ đa tình!"

Sau đó ông hất tay áo, rời khỏi viện.

Mãi đến nửa đêm thái y mới nối xong xương cho Lý Như Huệ.

Vị thái y thường xuyên lui tới các gia đình quyền quý, đối với việc nửa đêm bị gọi đến để nắn xương cho một nha đầu không hề tỏ ra tò mò, cũng chẳng liếc nhìn Ôn Tòng Dương một bước không rời, mặt vẫn bầm tím bên cạnh.

Sau khi xử lý xong, ông để lại lời dặn dò:
"Bệnh nhân bị gãy ba chỗ xương, đều không nhẹ, thêm các vết trầy xước và bầm tím, nhất định phải dưỡng cẩn thận. Tay này tuyệt đối không được cử động mạnh, cũng không được tự ý tháo dây treo tay khi không có mặt thầy thuốc..."

Ôn Tòng Dương chưa từng học hỏi chăm chú như lúc này. Thái y nói một câu, hắn lặp lại một câu, còn gọi người lấy bút mực, nhờ thái y ghi chép thật chi tiết.

Thái y vốn không ngờ phải viết gì cho một nha đầu, nhưng lòng y đức độ, đã nhận tiền thì tự nhiên viết lại đầy đủ.

Ôn Tòng Dương đứng bên cạnh, do dự hồi lâu.

Thái y liếc mắt nhìn liền đoán ra hắn muốn hỏi gì, chỉ thở dài:
"Tiểu sinh chỉ có thể nói, dưỡng cẩn thận thì tay bệnh nhân vẫn có thể sử dụng bình thường, nhưng liệu có để lại di chứng hay sau này có thể làm các công việc tỉ mỉ được hay không, tiểu sinh không dám đảm bảo. Đại gia có thể mời người cao minh khác đến xem thêm."

Một lúc sau, Ôn Tòng Dương mới khẽ đáp:
"Đa tạ tiên sinh." Rồi đích thân tiễn ông ra cửa.

Hắn đứng ngẩn ở cửa viện một hồi lâu, mới lấy dũng khí quay trở lại.

Như Huệ tỷ tỷ e rằng sẽ để lại di chứng vì hắn.

Lại còn là tay phải của tỷ ấy… Sợ rằng từ nay, tỷ ấy sẽ không thể thêu ra những hoa văn đẹp nhất trong nhà nữa.

Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt hắn. Hắn cúi đầu dùng tay áo lau mặt, mơ hồ nghe thấy mẫu thân gọi mình, bèn quay lại nhìn.

Hà phu nhân nắm tay con trai, vội hỏi:
"Thái y nói thế nào? Trên người con có gì không ổn không?"

Ôn Tòng Dương há miệng, nói:
"Con chưa nhờ thái y xem cho con…" Hắn vội đáp:
"Nương, tay của Như Huệ tỷ tỷ—"

"Đồ ngốc! Như Huệ gãy tay, con chẳng lẽ không bị đánh? Con không mau kiểm tra cho mình, nếu thật có chuyện gì, bảo ta sao sống nổi đây?"

Hà phu nhân lo lắng trách mắng, rồi quay qua gắt với đám người trong viện:
"Như Huệ nằm xuống, các ngươi cũng thành ngu cả rồi sao? Mau đi gọi thái y quay lại ngay!!!"

Thái y chỉ vừa ra khỏi không đầy một dặm, lại bị mời quay trở về "Vĩnh Phúc viện."

Sau khi xem xét, quả nhiên Ôn đại gia ngoài các vết bầm tím và sưng đỏ, còn bị nứt hai xương sườn bên phải, một xương bên trái. May mà vết nứt không nghiêm trọng, chưa chạm đến phổi.

Hà phu nhân đau lòng khóc nức nở, cũng chẳng màng sợ làm kinh động lão phu nhân, lập tức sai người báo tin.

Lý Quốc bá đã bị mẫu thân sáu mươi tám tuổi của mình mắng suốt nửa đêm. Khó khăn lắm Trương lão phu nhân mới mắng mệt, định bảo ông cút đi, thì vừa nhận tin cháu trai gãy ba xương sườn. Cơn giận lại bùng lên, bà cầm gậy đánh con trai thêm một trận.

Lý Quốc bá trong lòng cũng sợ hãi, ngoan ngoãn chịu trận đòn của lão mẫu.

Thái y chữa trị xong cho Ôn đại gia, lại phải quay qua trị liệu cho Lý Quốc bá. May mà vị này không gãy xương.

Gần canh tư thái y mới được rời đi, mang theo một phong bì đỏ hậu hĩnh.

Sau một ngày mệt mỏi, Hà phu nhân cũng kiệt sức.

Bà ngồi phịch bên giường con trai, nhìn hắn hồi lâu, đau lòng nói:
"Hôm nay là ba khúc xương của con, là một bàn tay của Như Huệ. Con còn bướng bỉnh nữa, còn muốn gây ra họa gì đây?"

Ôn Tòng Dương muốn nói rằng không phải hắn bướng, càng không phải hắn gây họa, mà là… là bọn họ đã cùng lừa dối hắn!

Nhưng nhìn đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào của mẫu thân, cuối cùng, hắn không nói gì cả.

Mưa xuân rả rích suốt hai ngày cuối cùng cũng ngừng, trời trong sáng trở lại.

Ngủ trọn gần mười một canh giờ, Kỷ Minh Dao tinh thần phấn chấn rời giường, như thường lệ ra ngoài thỉnh an phu nhân.

Tính cả hôm nay, nàng đã bốn ngày không gặp Từ lão phu nhân, quả là cảm giác thư thái nhẹ nhõm. Chiều qua, An Quốc công còn phái người đến nói rằng Từ lão phu nhân cần yên tĩnh dưỡng bệnh, các tôn nam tôn nữ tạm thời không cần thỉnh an... Nàng vui đến mức ăn thêm một bát cơm tối!

"Hôm nay chơi đầu hồ (ném thẻ vào bình rượu) đi." Kỷ Minh Dao cười nói với Bích Nguyệt, "Cứ bày ở trong sân, các ngươi muốn chơi cũng có thể tham gia."

Hai ba ngày nay nàng ăn không ít, lại thêm thức khuya, sinh hoạt không điều độ, quả thực cần vận động một chút.

Hôm nay trên đường đi thỉnh an không ai cố ý chặn nàng lại.

Ngón tay Kỷ Minh Dao lướt nhẹ qua những cánh hoa hải đường mềm mại, trong lòng nghĩ vu vơ, không biết Kỷ Minh Đức thật sự đã ngoan hơn hay là nàng ta chưa biết chuyện đổi hôn sự?

Nhưng bất kể là vì lý do gì, chung quy hôn sự của nàng cũng chẳng liên quan đến Kỷ Minh Đức.

Nàng cũng chẳng buồn giả vờ hòa thuận làm chị em tốt với Kỷ Minh Đức.

Như thường lệ, nàng đúng giờ bước vào phòng. Đi qua bình phong, Kỷ Minh Dao còn chưa kịp hành lễ đã bị Ôn phu nhân gọi đến ngồi bên cạnh.

Ôn phu nhân cười nói:
"Lão phu nhân không cần ai đến, các con sớm tối cứ theo ta ăn cơm."

Kỷ Minh Đức vội cười phụ họa:
"Đã lâu không cùng phu nhân dùng cơm rồi."

Ôn phu nhân cười nhạt, không đáp lại, chỉ ôm lấy Minh Dao, rồi quay sang hỏi việc học của Minh Nghi:
"Con tối nay ăn xong ở lại, ta xem chữ viết của con."

Minh Nghi vội đáp:
"Dạ."

Ôn phu nhân lại hỏi Kỷ Minh Phong:
"Lộc TraiPhong Kiều Dạ Bạc, con đã thuộc cả hai chưa?"

"Thuộc rồi ạ!" Kỷ Minh Phong liền đứng dậy, dõng dạc đọc:
"Không sơn bất kiến nhân, đản… đản văn nhân ngữ hưởng—"

Hắn cũng tạm coi là đọc trôi chảy hai bài thơ, lúc này nha hoàn trong phòng đã dọn xong cơm.

Ôn phu nhân gọi hắn đến gần, xoa đầu tròn vo của hắn, cười nói:
"Tốt lắm. Con trưa nay ngủ dậy mang sách qua đây, ta dạy thêm cho con hai bài nữa."

"Hẳn rồi! Đa tạ phu nhân!" Kỷ Minh Phong ưỡn thẳng lưng, kích động đáp lớn.

Kỷ Minh Dao khẽ lùi người về sau, tránh cho nước bọt của đệ đệ văng lên mình.

Kỷ Minh Nghi ngồi dưới, lén làm mặt quỷ với nàng.

Kỷ Minh Dao nhăn mũi, cũng mỉm cười đáp lại.

Ôn phu nhân đưa bọn trẻ vào sảnh chính dùng bữa, trước khi ngồi xuống, bà nói với Kỷ Minh Viễn:
"Mấy ngày này con đừng đến nhà họ Thôi."

Kỷ Minh Viễn không hỏi lý do, chỉ đáp:
"Dạ." Rồi chờ mẫu thân và hai tỷ tỷ an tọa trước mới ngồi xuống.

Phu nhân động đũa, cả bàn không ai dám nói chuyện phiếm, Kỷ Minh Đức cũng đành yên lặng ăn cơm.

Lại là một bữa ăn nhạt nhẽo vô vị.

Khó khăn lắm nhị tỷ mới ăn xong, mọi người rửa tay, súc miệng. Kỷ Minh Viễn và Kỷ Minh Nghi cáo lui đi học, Kỷ Minh Phong cũng theo Trương di nương rời đi… Nhìn thấy cơ hội, Kỷ Minh Đức vừa định mở miệng thì đã nghe phu nhân ra lệnh:
"Con cũng đi đi."

Kỷ Minh Đức lập tức ngậm chặt những lời muốn nói trong ngực.

Nàng chỉ có thể vâng lời cáo lui.

Ra khỏi viện, nàng đấm ngực mấy cái cho dễ thở, rồi ra lệnh cho nhũ mẫu:
"Mau nghĩ cách dò la thêm, mấy ngày nay ở An Khánh đường và phòng phu nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Vì sao sáng hôm qua Thôi Hàn Lâm đến sớm thế mà nhị tỷ lại vào chính viện? Phu nhân về phủ Lý Quốc công lại để làm gì? Còn nữa, tại sao chính viện lại cho dọn dẹp phòng đông sương? Cả nhà chỉ có mình ta bị che mắt, chẳng hay biết gì cả!"

Nhũ mẫu vội vã đồng ý:
"Dạ!" Nhưng lại liếc nhìn sắc mặt nàng, nói thêm:
"Hôm qua đã dò hỏi mấy chuyện đó, số bạc bên ngoài đều đã tiêu sạch cả rồi..."

"Năm sáu lượng bạc cùng hơn chục dây tiền, hết sạch cả?" Kỷ Minh Đức kinh ngạc hỏi.

Nhũ mẫu khổ sở nói:
"Tiểu thư ơi, hỏi han toàn mấy người quan trọng, không bỏ ra chút bạc, họ nào chịu mở miệng!"

Một tháng tiểu thư được sáu lượng bạc tiền tiêu vặt, nhưng thế này cũng thật khó mà chịu nổi!

Kỷ Minh Đức trầm ngâm một lúc, rồi quyết tâm:
"Lấy hai mươi lượng bạc phụ thân cho ta tháng trước ra, nhất định phải điều tra rõ ràng!

...


"Đại tỷ muốn về đây ở sao?" Kỷ Minh Dao kinh ngạc hỏi.

"Ừ." Ôn phu nhân thản nhiên đáp. "Nó rời khỏi ta từ năm ba tuổi, nay đã sắp xuất giá, ta không nỡ, muốn đón về ở một hai năm, phụ thân nó đã đồng ý."

Là "phụ thân đã đồng ý," chứ không phải "lão phu nhân đã đồng ý."

Kỷ Minh Dao lập tức nhận ra điểm khác biệt này.

Ôn phu nhân không nói thêm, chỉ mỉm cười bảo:
"Nhân lúc người bên ngoài chưa đến, chúng ta bàn về đồ cưới của con đi."

Kỷ Minh Dao càng kinh ngạc hơn:
"Giờ đã nói sao?"

Hôn sự… chẳng phải còn chưa thực sự định chắc sao?

"Thôi Khuê giữ chữ tín, hắn đã nhận lời thì sẽ không hủy hôn…" Ôn phu nhân thoáng phức tạp trong ánh mắt. "Hơn nữa tuổi hắn cũng đã lớn, chậm nhất là xuân sang năm các con sẽ thành thân. Bây giờ mới chuẩn bị, ta còn thấy là muộn."

Hiện tại là cuối xuân đầu hạ, cách xuân sang năm chưa đến một năm.

Kỷ Minh Dao hoàn toàn sững sờ.

Ôn phu nhân cho nàng một khắc để định thần, rồi đưa ra quyển sổ hồi môn viết vội đêm qua:
"Con xem qua trước đi."

Kỷ Minh Dao ngơ ngẩn lật trang đầu.

Ngay dòng đầu tiên đã viết: “Tiền ép hòm, ba vạn sáu ngàn lượng.”

Tay nàng run lên, suýt làm rơi quyển sổ!

Nàng nhớ rõ quy củ của phủ An Quốc, nữ nhi xuất giá, tiền ép hòm chỉ là sáu ngàn lượng!

Nàng vội nhìn phu nhân, muốn hỏi liệu bà có nhầm lẫn, nhưng nhất thời không thốt nên lời… Ôn phu nhân thấy nét mặt nàng mà không nhịn được cười, định giải thích thì có người vào bẩm báo:
"Tiểu thư, lệnh phu nhân, Trịnh ma ma được cữu thái thái sai đến muốn gặp phu nhân."

Ôn phu nhân đặt tay lên tay Kỷ Minh Dao, dặn:
"Mời vào."

Trịnh ma ma vừa vào đã quỳ xuống hành lễ, nhìn quanh phòng chỉ thấy toàn người thân tín của cô thái thái và… nhị tiểu thư, bèn thấp giọng bẩm:
"Đại thiếu gia chúng tôi… muốn gặp cô nương một lần."

Bà ta đầy vẻ van xin nhìn Kỷ Minh Dao.

Nghĩ đến bộ dạng Tòng Dương hôm qua… Ôn phu nhân không nỡ từ chối, cũng quay sang nhìn Kỷ Minh Dao.

"Gặp một lần… cũng được." Một lúc lâu sau, Kỷ Minh Dao nói. "Vừa hay, hôm qua ta đã thu dọn tất cả những thứ biểu ca tặng, phiền ma ma chờ một chút, để nha hoàn mang ra cùng trả lại. Cũng nhờ ma ma nhắn lời, nếu biểu ca còn giữ đồ của ta, xin hãy trả lại cả."

Chương trước Chương tiếp


Bình luận
Sắp xếp
    Chương trước Chương tiếp
    Loading...