“Đến trung tâm thương mại Tinh Mộng.”
Lệ Diệu Thần nói xong liền từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước chân dài, vững chãi trong chiếc quần tây đen hướng về phía gara. Lưu Bình lập tức đi theo sau.
“Ông chủ, ngài định đích thân đến đón thiếu phu nhân về ạ?” Lưu Bình vừa đi vừa không khỏi thấy khó hiểu với hành động của sếp mình.
“Ừm.” Lệ Diệu Thần nhẹ giọng đáp một tiếng.
Thấy sếp không muốn nói nhiều, Lưu Bình cũng im lặng không hỏi thêm, chỉ âm thầm đi theo. Đến gara, anh ta nhanh chóng chạy tới mở cửa ghế sau, đợi Lệ Diệu Thần ngồi vững rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lên ghế lái, khởi động xe và rẽ hướng tới trung tâm thương mại Tinh Mộng.
Cùng lúc đó, tại trung tâm thương mại Tinh Mộng
Vừa cúp máy, Hạ Tâm Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình hơi hấp tấp. Giờ thì cô không biết mật khẩu, cũng chẳng thể viện cớ không mua nữa với thân phận hiện tại, cô không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Đúng lúc cô đang bối rối, một giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh:
“Xin hỏi có cần giúp đỡ không?”
Hạ Tâm Nguyệt quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây đen, giày thể thao trắng. Ánh mắt sâu thẳm và thông tuệ, môi mỏng vừa phải, toát lên khí chất vô cùng thu hút.
“Giám đốc Hạ, sao ngài lại tới đây?” nhân viên bán hàng kịp thời lên tiếng.
“Vốn định đến xem cách trưng bày sản phẩm, nhưng lại thấy sợi dây chuyền này hình như có người mua rồi nên muốn chào hỏi chủ nhân của nó một chút. Nhưng… có gặp vấn đề gì sao?”
“Dây chuyền là do phu nhân Lệmuốn mua, nhưng hình như có chút trục trặc với thẻ ngân hàng.”
Hạ Tâm Nguyệt chỉ thấy xấu hổ không để đâu cho hết. Cô không biết phải giải thích sao chẳng lẽ lại nói là chính cô quên mật khẩu thẻ của chồng mình?
“À… tôi nhớ ra rồi, thẻ ngân hàng của chồng tôi gần đây bị mất, sau đó làm lại nhưng vẫn chưa kịp nói cho tôi biết mật khẩu. Hay là thế này, các cô giữ sợi dây chuyền lại giúp tôi, vài hôm nữa tôi quay lại thanh toán.”
“Phu nhân Lệ, e rằng không được. Đây là mẫu giới hạn toàn cầu, chỉ có một chiếc duy nhất. Nếu hôm nay cô không thể thanh toán, bên tôi không thể giữ lại được.” Nhân viên bán hàng khó xử lên tiếng, dù không dám thất lễ với thân phận của phu nhân Lệ, nhưng quy định là quy định.
Hạ Tâm Nguyệt liếc nhìn sợi dây chuyền một lần cuối. Là một nhà thiết kế, cô thật sự rất thích thiết kế của món này. Nhưng cô cũng hiểu, không thể vì mình mà làm khó người khác.
“Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền.” Cô mỉm cười tiếc nuối.
Lúc này, Hạ Dịch Nhiên - người đàn ông vừa rồi cuối cùng cũng lên tiếng:
“Phu nhân Lệ, mạo muội hỏi cô muốn mua sợi dây chuyền này là vì nó đắt tiền, phù hợp với thân phận cô, hay vì lý do khác?”
“Không phải vì giá cả, mà là thiết kế của nó thu hút tôi.”
Thiết kế? Hạ Dịch Nhiên khẽ nở một nụ cười ẩn ý. Là một nhà thiết kế, anh từng nghe danh của phu nhân Lệ người không hề biết chút gì về thiết kế. Chỉ cần là hàng hiệu, hàng giới hạn, hàng đắt tiền thì cô ta sẽ mua ngay, hoàn toàn là kiểu người theo đuổi vật chất.
Một người hời hợt như vậy mà giờ lại nói là thích vì thiết kế?
“Vậy cô có thể nói cho tôi biết, thiết kế nào trong chiếc dây chuyền này khiến cô bị thu hút không?”