Sau khi đến trung tâm thương mại, Mục Quỳ thật sự đưa Kim Mặc đi dạo khắp nơi, mà điểm đến đầu tiên chính là khu ẩm thực.
"Quán nào ngon nhất? Giới thiệu một chỗ đi, tôi mời."
Kim Mặc bực bội đi trước dẫn đường: "Khác gì nhau chứ?"
Cậu lại hỏi tiếp: "Bao giờ cậu mới chịu nói cho cháu biết? Cháu đã hỏi cậu bao nhiêu lần rồi đấy."
Mục Quỳ liếc nhìn tiệm cháo bên cạnh: "Cửa hàng này trông có vẻ được đấy." Nói rồi, anh lập tức rẽ vào.
Kim Mặc vội kéo anh về phía đối diện: "Cửa hàng đó vừa đắt vừa dở! Đắt thì không sao, vấn đề là nó cực kỳ dở! Với cả, ai lại đi ăn cháo với bánh bao chiên vào buổi tối chứ?"
Mục Quỳ ngoan ngoãn để cậu kéo đi, rẽ vào tiệm mà Kim Mặc chọn: "Ồ, được thôi. Đồ ăn tệ thì đúng là không được rồi. Chúng ta phải ăn một bữa ra trò chứ."
"Tại sao?"
"Dù gì cũng là bữa cuối cùng mà."
"Hả? Nói gì xui xẻo vậy?"
"Gọi món cậu thích đi, đừng lo giá cả hay số lượng."
"Đương nhiên rồi."
Họ ngồi đối diện nhau, Kim Mặc lấy thực đơn đưa cho Mục Quỳ xem.
Nhìn người đàn ông trước mặt nghiêm túc gọi món, Kim Mặc bỗng cảm thấy cậu của mình đột nhiên trở nên... bình thường hơn.
Cậu chống cằm, lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa nhỉ?"
Nói xong, cậu cảm thấy không ổn lắm, bèn bổ sung thêm: "Cháu không nhớ trước đây có hay không. Ừm, kể từ sau vụ tai nạn ba tháng trước... cháu cứ nghĩ cậu không thích ra ngoài ăn."
Mục Quỳ không ngẩng đầu lên: "Câu này cậu nên nói với cậu của mình, chứ không phải tôi. Ở nhà các cậu không ăn cơm sao?"
Kim Mặc lại cảm thấy đầu óc mình rối tung: "Cậu lại nói kiểu gì thế... Ở nhà, đương nhiên là chúng tôi..."
Cậu đột nhiên khựng lại.
Ở nhà, đúng là họ có ăn sáng cùng nhau. Nhưng cậu của cậu luôn rất lạnh lùng. Mỗi sáng, cậu ấy sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cậu, đúng giờ cùng ngồi xuống bàn ăn, nhưng gần như không ngẩng đầu lên, chẳng nói lấy một câu. Ăn xong thì rửa bát của mình, rồi hoặc là đi học, hoặc là chui vào xưởng vẽ.
Ba tháng qua, số câu họ nói chuyện với nhau còn không bằng một phần mười những gì họ đã trò chuyện hôm nay.
"Mặc dù trông hơi có vấn đề, nhưng cháu vẫn thích cậu bây giờ hơn..."
Mục Quỳ không tỏ rõ thái độ: "May mà cậu của cậu không nghe thấy câu này. Khi lớn lên, cậu rất giống cậu của mình, cả ngoại hình lẫn tính cách."
Kim Mặc ngơ ngác: "Hả?"
Mục Quỳ bình thản đáp: "Nhưng tôi cũng không hiểu rõ cậu lắm, nên chẳng có tư cách nói vậy." Anh đẩy đĩa thức ăn vừa được mang lên đến trước mặt Kim Mặc, hỏi: "Cậu thích ăn gì nhất?"
Kim Mặc ngẩn người: "...Không biết nữa, tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được. Miễn là không phải mấy món kinh dị."
Mục Quỳ mỉm cười, bóc đôi đũa dùng một lần ra: "Tôi thích nhất là cháo trứng bắc thảo thịt băm."
Kim Mặc: "?"
Vậy nên lúc nãy anh mới muốn vào tiệm cháo kia sao?
Mục Quỳ thong thả nói tiếp: "Tôi chỉ tiện miệng nói tôi thích ăn gì thôi. Nhưng cũng còn tùy xem ai là người nấu nữa."
Kim Mặc tức tối cắm đầu ăn: "Ai hỏi cậu chứ?"
Mục Quỳ: "Tôi tự hỏi đấy."
Hai người tiếp tục ăn, dần dần xung quanh cũng đông đúc hơn.
Mục Quỳ nhận xét: "Nếu đến muộn một chút, có lẽ phải xếp hàng rồi. Hôm nay đông người thật."
Vậy nên họ mới đến sớm. Ăn trước, rồi đi mua đồ.
Kim Mặc hỏi: "Cậu muốn mua gì?"
Mục Quỳ nhấp một ngụm nước: "Cậu có chơi game không? Tôi nhớ dạo này, game thực tế ảo toàn diện đang rất thịnh hành."
Kim Mặc không nhịn được mà phàn nàn: "Cậu lại dùng câu hỏi để trả lời cháu à. Cháu chơi chứ, cháu chơi đủ thể loại, mà còn chơi rất giỏi nữa."
Dù vậy, cậu vẫn cứ trả lời.
Mục Quỳ cười: "Vậy cậu đã từng chơi game sinh tồn chưa? Trong thể loại này, điều quan trọng nhất là gì?"
Kim Mặc ngẩn người một lát, rồi đáp: "Nước, thức ăn, trang bị, nơi trú ẩn."
Mục Quỳ đặt ly xuống, những viên đá bên trong khẽ tan ra, anh nhẹ nhàng khuấy ống hút, giọng điệu bình thản: "Thế nên, bây giờ chúng ta sẽ đi sắm trang bị."
Kim Mặc: "... Cậu không định làm thật đấy chứ? Cái lời tiên đoán thảm họa kia..."
Mục Quỳ thản nhiên nhìn ra hành lang náo nhiệt của trung tâm thương mại: "Bất kể là thật hay giả, cứ coi như chơi game với tôi đi. Dù sao chưa đầy một ngày là sẽ kiểm chứng được thôi."
Kim Mặc sững sờ. Cậu cúi đầu nhìn những đĩa thức ăn gần như đã sạch bách trên bàn. Hôm nay cả hai người đều ăn rất ngon miệng, bụng no căng, hương vị còn đọng lại nơi đầu lưỡi.
Lý trí bảo cậu rằng chuyện này thật vô lý. Những gì Mục Quỳ nói từ sáng đến giờ đều rất hoang đường. Nhưng cậu lại không thấy khó chịu.
Lần đầu tiên trong ba tháng qua, cậu cảm thấy một ngày thật thú vị. Thú vị hơn học tập, hơn cả bóng rổ hay bóng đá.
Thích nghi với cuộc sống sau khi mất trí nhớ thực chất là một điều khiến cậu vừa bối rối vừa bực bội.
Thế nhưng, không một ai nhận ra điều đó.
Cậu không hiểu rõ người thân duy nhất của mình. Cậu muốn tìm hiểu lại từ đầu, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ở trường, cậu cũng chẳng có người bạn nào thực sự thân thiết. Những người chơi bóng cùng cậu, nhìn qua cũng không quá gần gũi.
Thậm chí cậu còn không biết mình đã từng là một người như thế nào trong suốt 15 năm qua.
Nhưng rồi sau vụ tai nạn, Mục Quỳ vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng cứ như biến thành một người khác.
Anh kéo cậu chạy khắp nơi, nói rằng muốn chơi một trò chơi.
Nếu đây chỉ là một trò chơi thực tế sống động...
Tham gia một lần thì có sao đâu?
Nghĩ vậy, Kim Mặc đứng dậy: "Đi thôi. Đi đâu tiếp theo?"
Mục Quỳ khẽ cong khóe mắt, nụ cười rạng rỡ mà trông vẫn đầy ẩn ý. Anh nói: "Cửa hàng đồ thể thao."
Kim Mặc nhanh chóng dẫn Mục Quỳ đến cửa hàng đồ thể thao. Đây là một thương hiệu lớn có chi nhánh toàn quốc, chiếm hẳn ba gian hàng rộng rãi. Dù khách bắt đầu đông lên, không gian bên trong vẫn rất thoải mái.
Mục Quỳ đi thẳng đến khu vực bán ba lô, chọn ra bốn chiếc ba lô leo núi có chất lượng tốt nhất, kích thước vừa phải.
Kim Mặc thắc mắc: "Sao lại là bốn cái?"
"Vì trong kế hoạch, chúng ta sẽ đưa theo hai người nữa. Nếu cần thêm người sau này, sẽ tính tiếp."
Kim Mặc thử đeo một cái lên vai, gật gù: "Quả thật nên mua ba lô trước, nếu không sẽ khó kiểm soát không gian chứa đồ."
Mục Quỳ mở đồng hồ AI: "Kiểm tra chất lượng và mô phỏng độ thoải mái."
[Đang kiểm tra... Vật liệu... Khả năng chống nước... Khả năng chịu lực...]
Một loạt dữ liệu được báo cáo. Sau khi lướt nhanh qua để xác nhận không có vấn đề gì, anh đặt bốn chiếc ba lô vào xe đẩy.
Kim Mặc nhìn anh, hỏi: "Cậu kiểm tra kỹ thế?"
"Vì đây đều là đồ thực tế. Nếu sau này có vấn đề thì không dễ gì tìm được cái khác để thay thế."
Vừa nói, Mục Quỳ vừa cầm lên một số bình lọc nước và túi nước mềm, quét qua kiểm tra chất lượng, sau đó ném bốn cái vào xe đẩy.
Kim Mặc cầm thử một vật nhỏ bằng cỡ hộp bút, bóp bóp rồi ngạc nhiên: "Đây là túi ngủ á? Nhỏ vậy?" Cậu nhìn sang bên cạnh, "Mở ra lại lớn như thế này sao?"
Túi ngủ sau khi bung ra còn cao hơn cậu nửa cái đầu, trông cũng không nhỏ chút nào, vậy mà lại có thể gấp lại vừa trong một túi nhỏ như vậy.
Mục Quỳ chọn loại có khả năng giữ nhiệt vừa phải, nhưng đặc biệt chú ý đến độ bền chống rách của chất liệu. Anh cũng tiện tay mua thêm một tấm đệm tổ ong có khả năng gấp gọn tối đa.
Lúc này, Kim Mặc chợt nhận ra, dường như trong câu chuyện mà anh dựng lên, anh chưa hề nhắc đến việc nhiệt độ có giảm xuống hay không.
Mục Quỳ lựa chọn đồ đạc rất có chủ đích.
Trông cứ như đang chuẩn bị cho một sự kiện có thật vậy.
Không hiểu sao, Kim Mặc cũng dần cảm thấy hưng phấn hơn.
"Vậy có phải chúng ta cũng nên sửa sang lại nhà cửa? Còn mua thêm thật nhiều đồ để tích trữ không?"
Mục Quỳ cầm một bộ dụng cụ ăn uống gấp gọn lên xem, rồi ném vào xe đẩy, thản nhiên đáp: "Ngôi nhà đó vốn đã có mức độ an toàn rất cao, không cần thiết phải sửa thêm. Hơn nữa, chúng ta sẽ không ở lại đó, nên cũng không cần tích trữ đồ ăn."