"À..."
Lúc này, nhân viên mang hàng đến. Mục Quỳ kiểm tra tính năng đổi màu và khả năng chống nước của lều, sau đó mua luôn hai cái. Một số khách hàng khác tò mò đến xem nhưng lại bị mức giá quá đắt làm cho chùn bước.
Sau khi mua lều, Mục Quỳ dẫn Kim Mặc sang khu vực quần áo, tập trung vào những chiếc áo khoác chống gió nhẹ nhưng giữ nhiệt tốt. Anh mua cho mỗi người hai bộ, một bộ dùng cho mùa đông, một bộ dùng cho mùa hè.
Kim Mặc hỏi: "Không mua giày à?"
"Chẳng phải cậu đang đi giày thể thao sao?"
"Nhưng chẳng phải nên mua giày leo núi sao?"
Mục Quỳ cười: "Cậu thực sự nghĩ chúng ta sẽ đi leo núi à? Nếu không cần thiết thì không lên núi, nếu không cần thiết thì không đi bộ đường dài. Hơn nữa, so với giày mới, giày thể thao đã quen chân vẫn thích hợp hơn cho việc di chuyển lâu dài."
Kim Mặc cảm thấy hơi nể phục. Lúc này, Mục Quỳ trông giống như một lữ khách dày dạn kinh nghiệm.
"Vậy còn hai người kia thì sao?"
"Tự họ lo lấy đi. Hơn nữa, theo tôi nhớ, hình như họ cũng đi giày thể thao."
Kim Mặc cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không nói được là sai ở đâu, thật kỳ lạ.
"Hai người đó là bạn của cậu à?"
Tay Mục Quỳ đang chọn đồ chợt khựng lại trong thoáng chốc, rồi đáp: "Một người... coi như là bạn mà tôi chưa từng gặp đi."
Kim Mặc còn muốn hỏi tiếp, nhưng Mục Quỳ bỗng "Ồ?" một tiếng: "Ở đây còn bán dao dã ngoại nữa à?"
Nhân viên quầy hàng mỉm cười: "Mỗi người chỉ được mua một cái. Cần đăng ký và xuất trình giấy tờ chứng minh đã đủ tuổi."
Mục Quỳ: "Ồ, đáng tiếc, chỉ mua được một cái."
Kim Mặc – người chưa đủ tuổi: "..."
Đương nhiên, Mục Quỳ chọn ngay loại đắt nhất và hữu dụng nhất.
Dao làm bếp, dao gọt hoa quả hay dụng cụ nhà bếp khác tuy cũng có, nhưng so về tính linh hoạt, dao chuyên dụng cho sinh tồn vẫn tiện lợi hơn. Hơn nữa, không giống những thứ khác, loại dao này về sau sẽ không dễ tìm.
Chọn xong dao, họ tiếp tục đến khu công nghệ.
Pin siêu nhỏ thế hệ mới nhất đã được thu gọn chỉ bằng lòng bàn tay nhưng có thể sạc đầy một lần và cung cấp năng lượng cho đồng hồ AI ít nhất trong hai tháng. Tấm sạc năng lượng mặt trời loại di động cũng có thể gấp lại, không chiếm quá nhiều không gian.
Mục Quỳ đi tới khu vực đồng hồ AI, tiện tay vơ luôn bảy, tám chiếc đời mới nhất, bỏ vào giỏ hàng. Tất cả đều là phiên bản cao cấp, tích hợp đầy đủ các chức năng tiên tiến.
Kim Mặc cầm một cái lên xem. Đồng hồ bây giờ có thể làm được quá nhiều thứ, đã dần thay thế máy tính và điện thoại. Nó thậm chí có thể phát sáng, tải bản đồ vệ tinh làm GPS, miễn là còn năng lượng thì có thể sử dụng mãi mãi.
Nhưng có một điều cậu không hiểu.
"Cần thiết phải mua nhiều vậy sao?"
"Vì chúng rất dễ hỏng."
Lần này, Kim Mặc không hỏi tại sao lại dễ hỏng.
Chơi game thì điều đầu tiên là phải nhập tâm vào thế giới quan của nó. Đến nước này, trải nghiệm của cậu đã hoàn toàn hòa vào rồi.
Mấy chiếc ba lô, nhét đống đồ này vào, vẫn chưa đầy một nửa dung tích.
Cậu thử nhấc một cái lên, rất nhẹ: "Chỉ thế này thôi à? Cháu tưởng ít nhất cũng phải chất đầy. Phần còn lại để đựng thực phẩm sao?"
Mục Quỳ đặt bốn chiếc ba lô lên quầy tính tiền: "Dù có mang bao nhiêu đồ ăn đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ ăn hết. Khó bảo quản, lại không thể mang quá nhiều, không cần thiết. Chỗ trống còn lại để nhét hộp y tế."
"Lúc nãy cháu có thấy hộp y tế rồi."
"Tôi cũng xem qua rồi, không có tác dụng. Chúng ta sẽ tới hiệu thuốc mua và tự trang bị."
Nhân viên thu ngân vừa quét mã hàng vừa cười hỏi: "Hai anh định đi leo núi sao?"
Mục Quỳ nở nụ cười lịch sự: "Ừ, cắm trại, leo núi, trekking vài ngày. Người mới, nên chuẩn bị đầy đủ đồ trước."
Kim Mặc im lặng nhìn màn đổi sắc mặt thần tốc của anh.
Cửa hàng này còn cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà, cam kết trong ngày sẽ chuyển đến.
Sau đó, họ rời trung tâm thương mại và đi đến một hiệu thuốc lớn gần đó.
Mục Quỳ nhanh chóng quét qua các kệ hàng, lấy đồ như vũ bão.
Kim Mặc đi phía sau, cầm một hộp nhỏ để đựng.
Nhiệt kế thủy ngân, băng dính, keo sinh học y tế, băng khử trùng, viên sát khuẩn, thuốc cảm, thuốc kháng viêm, thuốc giảm đau, thuốc xổ, thuốc tẩy giun, thuốc trị say nắng, vitamin, dây chun, kéo nhỏ, kim khâu, chỉ phẫu thuật, nhíp, dao phẫu thuật cỡ nhỏ...
Danh sách nghe có vẻ dài, nhưng thực ra toàn là những món phổ biến, mà hộp y tế cũng không quá lớn. Họ mua bốn hộp, kích cỡ chỉ bằng hộp đựng cơm giữ nhiệt, cầm rất tiện.
Sau khi mua xong, Mục Quỳ lập tức rời đi.
Kim Mặc hỏi: "Giờ đi đâu nữa?"
Mục Quỳ đáp: "Chẳng đi đâu cả, về nhà ngủ."
"Hả?"
Kim Mặc nghĩ anh sẽ tiếp tục chuẩn bị gì đó, vì trong hầu hết các trò chơi sinh tồn, giai đoạn đầu luôn là khoảng thời gian cấp bách nhất.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như thật sự không còn gì để chuẩn bị nữa.
Về đến nhà, việc đầu tiên Mục Quỳ làm là lấy hết đồng hồ AI ra để tải dữ liệu.
Kim Mặc tò mò: "Tải gì thế? Bản đồ vệ tinh thì cháu hiểu, nhưng cơ sở dữ liệu kiến thức chuyên môn? Cái đó để làm gì?"
"Biết đâu sẽ cần dùng đến. Một khi trạm gốc và vệ tinh bị phá hủy, tra cứu thông tin sẽ rất khó. Tôi không phải bách khoa toàn thư, nhưng nếu có cơ sở dữ liệu đầy đủ và chính xác, AI có thể trả lời hầu hết mọi câu hỏi."
Cơ sở dữ liệu kiến thức chuyên ngành được phát triển từ năm 2050, là một dự án hợp tác của hơn một trăm quốc gia trên toàn thế giới. Mục tiêu của nó là thu thập tất cả các kiến thức chuyên môn của các ngành nghề, được các chuyên gia đầu ngành kiểm duyệt, trở thành kho dữ liệu toàn diện nhất hiện nay. Hệ thống này miễn phí và mở rộng cho toàn cầu, độ chính xác lên đến 99%. Chỉ có điều dung lượng cực kỳ lớn và cập nhật liên tục, nên rất ít người chọn tải toàn bộ về.
Sau khi xác nhận tất cả các tệp đã bắt đầu tải xuống, Mục Quỳ quay sang nhìn Kim Mặc, mỉm cười trêu chọc: "Đi ngủ đi, nhóc chưa đủ tuổi."
Kim Mặc nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Cậu, nếu ngày mai không có thảm họa như cậu nói, cậu sẽ làm gì?"
Mục Quỳ rót một ly sữa nóng đưa cho cậu, cầm thêm một ly cho mình rồi đi đến cửa sổ sát đất, nhìn ra bầu trời đêm ngày càng sâu thẳm. Giọng anh bình thản:
"Vậy thì ngày mai sẽ vẫn là một ngày đẹp đẽ, yên bình nhưng nhàm chán."
Kim Mặc sững sờ. Cậu cảm giác câu này ẩn chứa điều gì đó, nhưng không thể hiểu rõ.
Mục Quỳ quay lại, nở nụ cười: "Nếu như cậu nói, ngày mai chẳng có chuyện gì xảy ra, thì cậu hãy cùng tôi vứt hết đống đồ hôm nay đi. Sau đó, chúng ta sẽ đến nhà hàng sang trọng nhất để ăn một bữa thịnh soạn."
Nếu là người cậu trước kia, chắc chắn sẽ không thể nói ra một câu phàm tục như vậy mà còn mỉm cười như thế.
Nhưng Kim Mặc không ghét điều này. Cậu cũng bật cười đáp lại: "Thôi, cứ để trong kho. Vứt đi thì phí lắm, biết đâu sau này lại có lúc cần dùng, chẳng hạn như leo núi chẳng hạn."
Mục Quỳ dịu dàng nói: "Tôi cũng có thể đi leo núi cùng cậu."
Kim Mặc: "Đừng có lừa cháu đấy." Cậu uống cạn ly sữa, sau đó súc miệng bằng nước lọc rồi quay về phòng ngủ.
Đợi cậu đi khỏi, Mục Quỳ mới khẽ thì thầm câu cuối cùng:
"Chỉ cần chúng ta còn có ngày mai..."
Dưới màn đêm, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn xa xa mờ ảo như tàn dư của một thời đại đã qua, tựa hồ đang hoài niệm về ánh hoàng hôn cuối cùng của thế giới cũ.
Một lát sau, anh cúi đầu, mở đồng hồ AI lên và tiếp tục tra cứu những vấn đề khác.
Anh không nhận ra, chiếc camera trong phòng vốn quay theo một quy luật nhất định đã thay đổi hướng, dừng lại ở phía anh, quan sát anh khá lâu.