Mộ Minh Đường nghe thấy là chàng, liền lạnh mặt né tránh tay chàng, rồi đứng dậy ngồi sang một bên khác.
Tạ Huyền Thần không hề cảm thấy ngượng ngùng, chàng ngồi xuống chỗ Mộ Minh Đường vừa ngồi, nhìn qua bàn xem thứ nàng đang cầm trong tay: “Đang xem sổ sách à? Sáng sớm xem mấy thứ đau đầu này làm gì, trời đã nóng lên rồi, nên may áo xuân thôi. Nàng thích kiểu dáng nào, ta sẽ sai người đi mua.”
Mộ Minh Đường cuối cùng cũng liếc Tạ Huyền Thần một cái lạnh lùng: “Không cần.”
Tạ Huyền Thần lập tức tiến tới gần, chàng không dám cưỡng ép ôm Mộ Minh Đường, chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào tay nàng: “Ta sai rồi.”
Mộ Minh Đường lạnh lùng liếc chàng một cái: “Chàng sai ở đâu?”
Tạ Huyền Thần ngập ngừng một chút, sự do dự của chàng quá rõ ràng, khiến Mộ Minh Đường càng thêm tức giận, nàng lập tức đứng dậy định rời đi, nhưng bị Tạ Huyền Thần mạnh mẽ kéo lại: “Đừng giận, đừng giận, ta thực sự sai rồi, ta không nên lừa nàng.”
Mộ Minh Đường vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, nói: “Chàng đi rồi ta lo lắng, sợ chàng gặp chuyện bất trắc. Thế mà khi trở về, chàng lại không nói sự thật cho ta biết.”
Tạ Huyền Thần thở dài, lần này chàng biết mình đã thật sự quá đáng. Chàng nắm chặt tay Mộ Minh Đường, chân thành nói: “Là ta sai rồi, sau này ta sẽ không đùa giỡn chuyện như vậy nữa. Ta hứa.”
Mộ Minh Đường muốn rời đi nhưng không được, muốn rút tay ra cũng không xong, nàng đành giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không nói gì. Thấy tình hình có vẻ khả quan hơn, Tạ Huyền Thần liền kéo nàng lên đùi mình, ôm lấy vai Mộ Minh Đường mà nhận lỗi: “Là ta không đúng khi lợi dụng sự lo lắng của nàng để giả bệnh lừa nàng. Nàng giận ta thế nào cũng được, đừng giữ trong lòng, muốn đánh muốn mắng, tùy nàng.”
Giọng điệu của Tạ Huyền Thần chân thành đến lạ lùng, Mộ Minh Đường dần dần mềm lòng, hỏi: “Còn gì nữa?”
Còn gì nữa? Tạ Huyền Thần đau đầu, còn gì nữa chứ?
Mộ Minh Đường nhìn biểu cảm của chàng liền biết chàng hoàn toàn không nhận ra mình đã làm sai điều gì, nàng hừ một tiếng, nói: “Đừng giả vờ không biết, tối qua chàng đã làm gì?”