Trọng Sinh Thập Niên 70 Thành Đại Gia Nông Nghiệp

Chương 11: Măng đông xào thịt hun khói


Chương trước Chương tiếp
Nghe audio

"Thật quá đáng, con bé đói đến mức phải khóc rồi, sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ!"

"Đúng đấy, ở nhà ăn thịt hun khói mà để trẻ con ngày nào cũng ăn rau dại, làm sao mà no được?"

"Đáng thương quá, nếu không đói đến cùng cực thì đứa trẻ con nào lại khóc như vậy chứ."

"Lưu Đại Muội, các người không thể vô lương tâm đến thế được!"

Ngoài một số người xì xào, cũng có người thẳng thắn đứng ra nói.

"Ăn thịt nhà người ta mà không cho người ta miếng nào, thật chẳng ra gì!"

"Nếu các người cứ thế này thì mời trưởng làng đến phân xử đi!"

Mọi người xung quanh thi nhau bàn tán.

Diệp Sở Cường đứng im lặng phía sau, không nói một lời.

Ông ta chỉ giỏi bắt nạt trong nhà, chứ đối diện với đám đông thì chẳng dám hé răng.

"Toàn là trò lừa của con bé này!" Lưu Đại Muội tức muốn chết.

Mấy người này hiểu gì chứ? Chỉ biết đứng đây chỉ trỏ!

Tiểu Cẩn vẫn tiếp tục khóc nức nở, sợ hãi run rẩy.

Lưu Đại Muội tức giận quát: "Khóc gì mà khóc, khóc như đưa đám à!"

"Đồ sao chổi, còn diễn nữa thì tao đánh chết mày!"

Bà ta vớ lấy cái chổi, định vụt xuống người Tiểu Cẩn.

Cái con nhóc rắc rối này, không dạy cho nó một bài học, chắc nó không biết sợ là gì!

Mọi người đều ngỡ ngàng, muốn can ngăn cũng không kịp.

"Cẩn Bảo!" Một dáng nhỏ bé bất ngờ xuất hiện từ đám đông, chắn trước Tiểu Cẩn.

Cây chổi đập mạnh vào lưng Chu Văn Duệ.

Sắc mặt cậu vốn đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch.

Tiểu Cẩn vội vàng kéo cậu lại, lo lắng: "Anh bị ngốc hả? Anh không đỡ thì em cũng tự tránh được."

Lưng Chu Văn Duệ đau nhói, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cười: "Không sao đâu, Cẩn Bảo, con trai mà, da dày thịt chắc, một lát sẽ hết thôi."

"Chứ để con gái bị đánh thì không ổn đâu."

Trưởng làng Tôn Trường Thuận thấy cảnh đó, phải thốt lên: "Trời ơi là trời!"

Chu Văn Duệ là đứa ốm yếu, sao có thể để bị đánh thế này? Nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng phải là họa lớn sao?

"Đúng là điên rồi, điên thật rồi!" Tôn Trường Thuận vội chạy đến che chắn cho Chu Văn Duệ, "Chuyện gì thế này!"

Ông chỉ muốn giải quyết ngay chuyện này: "Diệp Sở Cường, các người mau trả lại thịt cho Cẩn Bảo!"

"Nếu không sẽ khấu trừ tiền chia cho nhà các người cuối năm để bù lại cho con bé."

Diệp Sở Cường nghe thế thì bủn rủn hết cả người.

Hai vợ chồng cuối năm mới chia được mấy chục đồng.

Nếu phải đưa cho con bé này thì nhà họ sẽ lấy gì mà tiêu?

Diệp Sở Cường vội vã nói: "Trưởng làng, cô bé này nói linh tinh đấy, thịt là của nhà tôi mà."

"Hừ, có phải cả ba người con trai đều cho các người mười cân thịt không?"

"Có phải các người chia hết cho con trai cả và con trai hai không?"

Diệp Sở Cường đối diện với trưởng làng, chẳng dám chối, "Phải…"

"Còn không mau lấy ra, định đợi bà con đứng đây nhìn rồi cười cho à?" Tôn Trường Thuận đã hết kiên nhẫn.

Hai vợ chồng Diệp Sở Cường khó chịu vô cùng.

Tôn Trường Thuận cử người vào nhà họ lấy hai miếng thịt hun khói, mang về đưa cho Tiểu Cẩn.

Tiểu Cẩn cũng được đưa về nhà.

Lý Thúy Thúy đang ở nhà, không biết chuyện gì xảy ra, nấu sẵn cơm và xào một đĩa cải thảo.

Đợi mãi không thấy Tiểu Cẩn về.

Khi cô định ra ngoài thì Tiểu Cẩn quay về.

"Cẩn Bảo, con đi đâu thế? Sao đi lâu vậy?"

Tiểu Cẩn chỉ vào người cầm thịt hun khói phía sau: "Thịt hun khói của nhà mình."

Người đó đưa thịt xong liền rời đi.

Lý Thúy Thúy nhìn hai miếng thịt vàng óng, được hun kỹ, mùi thơm nức mũi.

Cô nhìn mà không kìm được nuốt nước bọt.

"Đây ở đâu ra vậy?"

Tiểu Cẩn cười hồn nhiên: "Của ông bà nội mà mẹ, ông đã hun xong thịt, cho bác cả và bác hai rồi, hai miếng này là của nhà mình."

Lý Thúy Thúy không tin.

Những năm trước chưa bao giờ có phần nhà họ, sao năm nay lại cho?

"Cẩn Bảo, nói thật cho mẹ biết, đây là từ đâu?"

"Thật mà mẹ, là của ông bà nội, mẹ không tin mai ra làng hỏi sẽ biết." Tiểu Cẩn kéo tay mẹ, nũng nịu, "Mẹ mau xào ít thịt cho con ăn đi, con đói rồi."

"Cẩn Bảo muốn ăn thịt à?"

"Vâng."

Lý Thúy Thúy yêu thương con gái, lại nổi lửa nấu ăn.

Dầu trong chảo kêu lách tách, cô nhanh tay cho chút ớt khô thái nhỏ vào.

Vừa đổ vào, mùi thơm nồng nặc của ớt lan tỏa.

Cô cẩn thận cắt một miếng thịt hun khói nhỏ, thái thành lát, cho vào chảo xào đều.

Sau đó, cô lấy măng đông đào từ trên núi, thái mỏng thành từng miếng đều đặn.

Măng đông rất mềm, chỉ cần đảo qua vài lần là đã chuyển màu vàng óng.

Cuối cùng thêm một nắm hành hoa dại, mùi thơm bùng lên ngay lập tức.

Tiểu Cẩn bị hương thơm làm cho thèm đến mức suýt rớt cả nước miếng.

Đáng yêu ngốc nghếch.

Cô không phải người ham ăn, nhưng ở đây ngày nào cũng chỉ ăn đồ thanh đạm.

Một bát măng xào thịt hun khói, vàng ươm, hương thơm ngào ngạt, đủ sắc, hương, vị.

Sao cô không thèm cho được!

Lý Thúy Thúy xới cơm, gắp thịt cho Tiểu Cẩn, “Cẩn Bảo ăn nhiều một chút nhé.”

“Vâng, mẹ cũng ăn đi.” Tiểu Cẩn gắp lại một miếng thịt cho mẹ, đôi mắt cười híp lại.

Cô ăn thêm vài miếng cải thảo nữa, rau hoàn toàn tự nhiên, vị ngọt đậm.

Do cơ thể không tốt, Tiểu Cẩn từ trước đến nay ăn không được nhiều.

Nhưng lần này nhờ có thịt hun khói, cô ăn hết hai bát cơm.

Lý Thúy Thúy ăn ít, gần như đều nhường cho con gái.

Nhìn con ăn ngon lành, trong lòng cô chợt cảm thấy xót xa, nếu nhà có thịt ăn mỗi ngày, chắc hẳn Cẩn Bảo sẽ được nuôi cho mũm mĩm hơn.

Đêm đến.

Lý Thúy Thúy nhìn con gái ngủ, lòng càng thêm nặng trĩu.

Bệnh tình của Cẩn Bảo không dễ chữa, đợi chồng về, nhất định phải đưa con lên thành phố khám một chuyến.

Cô nghĩ vậy, liền đắp lại chăn cho Tiểu Cẩn, lo cô bị lạnh.

Sáng sớm, Tiểu Cẩn thức dậy, nghe hệ thống thông báo.

【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xây chuồng gà, hãy nhanh chóng ấp thêm gà con nào! Phần thưởng 100 kg thức ăn gia cầm tăng cường đã được ghi có~】

“Mẹ đã xây xong chuồng gà rồi sao?”

Tiểu Cẩn vui mừng chạy ra xem, quả nhiên thấy một chuồng gà xinh xắn.

Cô đi nhặt trứng, rồi đuổi hai con gà mái lớn vào chuồng gà mới.

Lý Thúy Thúy đã ra ngoài làm việc.

Ở nhà một mình, cô có thể làm thức ăn cho gà.

Hai con gà mái nhìn thấy Tiểu Cẩn mang thức ăn tăng cường ra, liền nhảy cẫng lên vui vẻ.

“Cục cục cục”

“Muốn ăn à?” Tiểu Cẩn lấy một cái chậu nhỏ, đổ thức ăn vào chuồng gà.

Hai con gà mái lập tức vồ lấy chậu, bắt đầu ăn thức ăn tăng cường.

Hai con gà mái chỉ trong thời gian ngắn đã lớn hơn nhiều.

Chúng khỏe mạnh, lông bóng mượt và óng ánh.

Tiểu Cẩn phải thán phục đồ của hệ thống.

Hai giỏ cỏ lợn cần được băm nhỏ rồi trộn với thức ăn tăng cường, việc này không hề dễ dàng với cô, vốn sức khỏe yếu ớt.

Khi Chu Văn Duệ đến chơi.

Cậu thấy cô bé nhỏ nhắn đang cúi gập người, miệt mài băm cỏ lợn.

Cậu tò mò ghé lại gần, “Cẩn Bảo, em đang làm gì thế?”

Chương trước Chương tiếp


Bình luận
Sắp xếp
    Chương trước Chương tiếp
    Loading...