Tề Triều trong vòng tay mẹ khẽ run rẩy.
Giọng điệu của Lục Tịch Ninh lạnh lùng, chứa đựng nỗi tức giận ngấm ngầm, “Tề Mục Dã, chuyện của người lớn đừng lôi bọn trẻ vào.”
Ánh mắt người đàn ông sắc lạnh hướng về phía cô, đôi mắt lạnh lẽo cũng ẩn chứa sự phẫn nộ tương tự.
“Lục Tịch Ninh, tôi cho phép cô định kỳ gọi video với bọn trẻ vẫn chưa đủ sao?”
“Ai cho cô cái gan dám xúi bọn trẻ xa lánh tôi?”
“Đừng quên rằng chính cô là người đòi ly hôn trước, là cô từ bỏ bọn trẻ, bây giờ còn mặt mũi nào đến đây đòi giành con?”
Dưới ánh nắng gay gắt.
Tề Mục Dã đứng đó, toàn thân trong trang phục đen, dáng người cao lớn, tỏa ra khí chất lạnh lùng, xa cách. Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên uy nghiêm của một người cha.
Mấy năm nay anh đã chăm sóc hai đứa con, không phải để thấy chúng trở thành những đứa trẻ chỉ biết dựa dẫm vào mẹ.