Khi xe tới Ủy ban Thành phố, Trịnh Thúy đã đứng đợi. Nhớ đến vai diễn “bị trẹo chân,” cô vẫn giữ vẻ khập khiễng bước ra mở cửa. Nhưng vừa đóng cửa lại, cô đã đi đứng bình thường trở lại.
“Phải đi lại cho tự nhiên chút, không lại quên mất cách đi bình thường.” Trịnh Thúy cười, giải thích khi thấy Hạ Dư nhìn mình.
Cô biết rõ, để che giấu việc đưa Hạ Dư và Trần Lăng ra khỏi nhà, cô phải duy trì vai diễn bị trẹo chân đến khi hồi phục hoàn toàn. Nếu không, những kẻ nghi ngờ có thể sẽ nhận ra điều bất thường và liên lụy đến Hạ Dư.
Để bảo vệ hai đứa trẻ, cô không xem đây là sự hy sinh mà là trách nhiệm.
“cậu con vẫn chưa về. Con và Tiểu Lăng cứ ở nhà thím, để anh cả và anh hai ở cạnh con.” Trịnh Thúy vuốt tóc Hạ Dư, ánh mắt đầy yêu thương.
Dù không phải con ruột, cô vẫn cảm thấy tự hào và yêu quý cô cháu gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện này. Trong nhà họ Hạ, dù các anh em sinh được nhiều con cái, nhưng con gái ruột lại chỉ có mỗi Hạ Dư. Còn cô bé được Hạ Cẩm Húc nhận nuôi… cô không muốn nhắc đến.
“Dạ được.” Hạ Dư ngoan ngoãn gật đầu, rồi hỏi:
“thím hai, chú hai khi nào mới về ạ?”
“Cũng chưa rõ, con có việc gì muốn tìm cậu sao?”
“Dạ, là chuyện đi lao động nông thôn. Trần Kiến Minh và Lý Nghiên đã báo danh cho con, ngày mai con phải đi rồi.”
Hạ Dư nói thẳng, không giấu giếm. Nếu cô không đi, sẽ có người tố cáo, và điều đó có thể liên lụy đến Hạ Cẩm Lương và Trịnh Thúy, nhất là khi cô đang ở nhà họ.
Cô không có ý định trốn tránh việc đi lao động nông thôn. Dù sao, với tư cách là một nhân sâm thành tinh, ở thành phố quá lâu cũng không phải điều tốt. Chỉ cần nhìn thấy đất, cô lại muốn vùi mình xuống để nghỉ ngơi. Nếu không phải vì thành phố đông người, còn có Trần Lăng, có lẽ cô đã tìm một chậu cây để tự trồng mình vào đó rồi.
“Đi lao động nông thôn cũng tốt.”
Ở đó có núi, có nước, cây cối mọc tự nhiên, cô sẽ có cơ hội thỉnh thoảng lên núi “trồng lại mình” để hồi phục. Nhưng phải tìm nơi không có người qua lại, nếu không, lỡ bị ai đó đào lên bán thì không biết làm sao. Dù sao, hình dáng nguyên bản của cô rất béo tròn, nhìn là biết giá trị.
Tuy nhiên, nếu đi lao động nông thôn, cô nhất định phải mang Trần Lăng theo. Cô đã hứa với Hạ Cẩm Tú sẽ chăm sóc cậu bé. Với cơ thể yếu ớt của Trần Lăng, giao cho người khác nuôi thì chưa nói đến việc có sống được hay không, nhưng chắc chắn cậu sẽ sớm qua đời.
Cô không ngại đi, thậm chí còn thấy háo hức. Nhưng những người xung quanh lại không nghĩ như vậy. Trịnh Thúy, Hạ Nghiêm và một chiến sĩ khác đều kinh ngạc.
Trịnh Thúy là vì quên mất rằng đợt người đi lao động nông thôn sẽ xuất phát vào ngày mai. Còn Hạ Nghiêm và chiến sĩ kia thì hoàn toàn không biết việc Hạ Dư bị đưa đi.
Cả ba người đều đứng sững, nhất thời không biết phải nói gì.
Sau cơn sốc ban đầu, cả ba người đều rơi vào im lặng. Chương trình đi lao động nông thôn vốn ban đầu là phong trào tự nguyện, nhưng đến giờ gần như đã trở thành cưỡng chế. Nếu không có việc làm ổn định, những thanh niên trong độ tuổi phải chọn một người để tham gia.
Dù chưa có tên trong danh sách, thời gian quá gấp rút, việc kiếm cho Hạ Dư một công việc để miễn đi lao động gần như là điều không thể.
“Hay là để cậu con…” Trịnh Thúy vừa định nói thì bị Hạ Dư ngắt lời:
“Không cần đâu thím hai. Với tình hình hiện tại, đi lao động nông thôn thực ra là một lựa chọn tốt.”
Cô xua tay, không để Trịnh Thúy nói tiếp:
“Dù Lý Nghiên đã bị bắt, nhưng không chắc những đặc vụ khác đã bị tóm hết. Nếu còn sót lại, chắc chắn bọn chúng sẽ đoán ra sự việc này có liên quan đến cháu. Ở lại thành phố, cháu không chỉ gặp nguy hiểm, mà còn có thể làm liên lụy đến gia đình chú hai thím hai.”
“Chúng ta là người nhà, sao lại nói liên lụy hay không liên lụy được?” Trịnh Thúy phản bác, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Dù sao, an toàn của Hạ Dư và Trần Lăng vẫn là điều quan trọng nhất:
“Vậy con cứ đi trước, chờ mọi chuyện lắng xuống, chú với cậu con sẽ tìm cách đưa con về thành phố. Còn Tiểu Lăng, để nó ở lại với chúng ta, chúng ta sẽ chăm sóc thằng bé.”
Hạ Dư khẽ cười, nhưng lắc đầu:
“thím hai, con muốn mang Tiểu Lăng theo.”
Câu nói này khiến cả ba người còn lại đều trợn tròn mắt.
“Tiểu Lăng còn quá nhỏ, em cũng chưa có kinh nghiệm chăm trẻ, làm sao đưa em đi được?” Hạ Nghiêm – người rất thích trẻ con – là người đầu tiên lên tiếng phản đối. Với anh, việc đưa một đứa trẻ yếu ớt như Trần Lăng đi lao động nông thôn chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.
Trịnh Thúy và Hạ Ngọc tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt của họ đã nói lên tất cả. Họ không đồng ý. Một đứa trẻ ba tháng tuổi nên được chăm sóc ở thành phố, nơi có điều kiện y tế tốt hơn nhiều. Nếu ở thành phố, dù có bệnh tật gì cũng còn kịp thời cấp cứu. Nhưng ở nông thôn, điều kiện khó khăn, lỡ có chuyện gì thì e rằng không cứu kịp.
Hạ Dư nhìn họ, bình tĩnh nói:
“Đúng là y tế ở nông thôn không bằng thành phố, nhưng cháu thấy môi trường ở đó lại thích hợp hơn cho việc dưỡng bệnh. Hơn nữa, thím hai, chú hai, anh cả và anh hai đều phải đi làm, anh năm phải đi học. Dù Tiểu Lăng có ngoan, em ấy vẫn là trẻ con, chắc chắn sẽ có lúc khóc quấy. Cháu mang em ấy theo là đã suy nghĩ kỹ, không phải bốc đồng.”
Cô tiếp tục giải thích:
“Trước hết, để bảo đảm an toàn, cháu và Tiểu Lăng là mục tiêu chính, chắc chắn sẽ bị những đặc vụ còn sót lại nhắm đến. Thay vì ở lại đây để làm mục tiêu, chi bằng tạm lánh ở nông thôn. Nếu có Tiểu Lăng, chú hai có thể sẽ bị ràng buộc.”
“Ngoài ra, môi trường tự nhiên ở nông thôn rất tốt, rộng rãi, trong lành. Sau này Tiểu Lăng có thể chạy nhảy cùng các bạn nhỏ, rèn luyện sức khỏe. thím hai là bác sĩ, chắc hẳn cũng biết vận động hợp lý sẽ giúp cải thiện thể chất. Có lẽ khi lớn lên, Tiểu Lăng sẽ chẳng khác gì những đứa trẻ khác.”
“Cuối cùng, bây giờ đã là mùa đông. Cháu đi lao động nông thôn vào thời điểm này không có việc gì nặng. Đến khi vào mùa vụ năm sau, lúc đó Tiểu Lăng đã gần một tuổi, sẽ dễ chăm sóc hơn.”
Nghe đến đây, cả ba người đều im lặng.
Lời cô nói quả thực rất có lý. Nhưng dù lý lẽ có thuyết phục đến đâu, họ vẫn không thể chấp nhận được chuyện một đứa trẻ ba tháng tuổi phải rời xa điều kiện tốt nhất để đi đến nơi khó khăn.
Trịnh Thúy thở dài:
“Đợi cậu con về rồi xem ý cậu con thế nào.”
Cô thừa nhận lời Hạ Dư rất thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn không thể an tâm. Tiểu Lăng mới có ba tháng tuổi…
cô đổi giọng, nhẹ nhàng hơn:
“Cả sáng nay mấy đứa đã vất vả rồi. Con với Tiểu Lăng về phòng ngủ thêm một chút, đến giờ ăn sáng thím sẽ gọi.” Quay sang Hạ Nghiêm, bà dặn:
“A Nghiêm, đưa em con về phòng nghỉ.”
Hạ Dư gật đầu, nhưng trước khi đi, cô bất chợt nhớ ra điều gì. Cô lấy hộp sữa bột từng bị Lý Nghiên bỏ thuốc, đưa cho Trịnh Thúy:
“thím hai, đây là hộp sữa mà Lý Nghiên đã bỏ thuốc. thím xem liệu nó có thể làm chứng cứ không.”
Câu nói khiến Trịnh Thúy sững người, sau đó là cơn giận bùng lên. Bà đập mạnh tay xuống bàn trà:
“Lý Nghiên!”
Cơn tức giận khiến bà run lên, ngực phập phồng, răng nghiến chặt. Hạ Nghiêm và Hạ Ngọc đều bị phản ứng này làm cho hoảng sợ. Họ quay sang nhìn Trần Lăng trong tay Hạ Dư, ánh mắt đầy lo lắng.
“Mẹ, hay chúng ta đưa Tiểu Lăng đi kiểm tra trước đi?”
“Đúng đó mẹ, ai mà biết được thằng bé đã uống bao nhiêu sữa trong này. Cái loại người như Lý Nghiên không đáng tin, chắc chắn bà ta muốn hại Tiểu Lăng để con trai bà ta được hưởng lợi.”
“Chuyện này các con đừng lo.” Trịnh Thúy nén lại cơn giận, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét mặt vẫn toát lên sự phẫn nộ. “Dẫn Tiểu Dư và Tiểu Lăng về nghỉ, rồi tự mình cũng nghỉ ngơi chút đi.”
Dù rất muốn kiểm tra ngay, nhưng cô không thể tùy tiện đưa Trần Lăng đến bệnh viện. Phải cẩn thận liên lạc với đồng nghiệp để kiểm tra tại nhà, đảm bảo an toàn cho thằng bé.
Hạ Nghiêm và Hạ Ngọc liếc nhìn nhau, đành phải nghe lời, dẫn Hạ Dư về phòng.
“Chỗ này chuẩn bị gấp nên còn thiếu thốn. Tiểu Dư chịu khó nghỉ tạm nhé. Trong phòng có đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, cứ thoải mái sử dụng.” Hạ Nghiêm dịu dàng nói, xoa đầu cô như một người anh trai chăm sóc em gái.
“Được ạ.” Hạ Dư bế Trần Lăng, cảm ơn Hạ Nghiêm và Hạ Ngọc, rồi bước vào phòng. Trong vòng tay cô, Trần Lăng hơi mấp máy miệng, thay đổi tư thế rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Trẻ sơ sinh phần lớn thời gian trong ngày là ngủ, và Trần Lăng cũng không ngoại lệ. Dù Hạ Dư chưa từng chăm trẻ con trước khi xuyên không, nhưng việc chăm sóc Trần Lăng lại không quá khó khăn. Cậu bé ngoan ngoãn, ít quấy khóc, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với những gì cô từng nghe qua ký ức của nguyên chủ. Trong trí nhớ đó, hai đứa con của Cát Hồng Diệp là những đứa trẻ rất hay quấy phá, thường xuyên khóc thét giữa đêm khiến cả nhà không tài nào ngủ được.
Có lẽ mọi chuyện đều tùy thuộc vào từng đứa trẻ.
Hạ Dư còn nghĩ rằng, lý do Trần Lăng ngoan ngoãn một phần là do cô. Là một nhân sâm thành tinh, cô có sức hút tự nhiên và khả năng làm dịu tâm trạng những người xung quanh, đặc biệt là trẻ nhỏ. Thêm vào đó, với bản chất là linh vật của thảo mộc, sức khỏe của những người ở gần cô cũng dần tốt lên.
Điều này giải thích tại sao Trần Lăng, vốn là một đứa trẻ yếu ớt, lại ít quấy khóc và dễ dàng thích nghi khi ở bên cô. Đây cũng chính là lý do cô muốn đưa cậu bé theo khi đi lao động nông thôn.
Cô đã hứa với Hạ Cẩm Tú, đã nhận phần thưởng từ giao kèo, thì chắc chắn phải thực hiện cho trọn vẹn.
Dù là một yêu tinh, nhưng cô luôn tự hào vì sự chính trực của mình. Những yêu quái từ Cục Quản lý Yêu Quái (Yêu Quản Cục) đều rất có nguyên tắc.
Làm việc gì cũng phải công bằng và hợp lý.