Sau bữa tối, sân vườn tĩnh lặng hơn hẳn ngày thường.
Quế Hương xách nửa thùng nước nóng lên lầu, Hồng Ngọc theo sau, giúp cô cùng bê.
“Sau này, chị sẽ được theo tứ thiếu phu nhân về Cảng Thành hưởng phúc rồi.”
Hồng Ngọc và Quế Hương là người cùng quê, quan hệ cũng khá thân thiết. Quế Hương không khách sáo, nói thẳng:
“Gọi là hưởng phúc thì hơi quá, nhưng ít ra cũng đỡ bị ức hiếp hơn ở đây.”
Hồng Ngọc ở cạnh tam thiếu phu nhân, ngày nào cũng bị chửi, không thì bị đánh. Trước kia cô đã ngưỡng mộ Quế Hương vì được theo hầu một chủ nhân hiền lành như tứ thiếu phu nhân, giờ thì ngoài ngưỡng mộ còn thêm phần lưu luyến.
“Nghe nói nhà Ngũ phòng sẽ dọn cả sang Cảng Thành, chị cũng đi theo à?”
Gia đình Quế Hương đều ở quê, từ nhỏ đã bị cha mẹ gửi lên thành phố làm người ở. Giờ mà bắt cô quay về nông thôn thì chẳng đời nào cô chịu.
“Tiểu thư đi đâu, tôi theo đó.”
“Hai ta sau này chắc khó gặp lại lắm.”
Có khi xa rồi là không gặp lại nữa.
Thấy Hồng Ngọc mắt đỏ hoe, Quế Hương vội hỏi:
“Cha mẹ lại giục em về cưới chồng à?”
Cha mẹ Hồng Ngọc muốn gả cô cho một ông lão chèo đò ở làng bên — nghe nói không những bị què chân mà còn mù một mắt. Sở dĩ họ đồng ý hôn sự đó là vì ông ta dốc hết của cải để nộp sính lễ.
Chỉ cần Hồng Ngọc lấy chồng, thì anh trai và em trai cô mới có tiền cưới vợ.
Nếu có chỗ trốn thì tốt rồi, nhưng khổ nỗi — cô chẳng biết trốn đi đâu.
Quế Hương đổi tay xách thùng nước, động viên:
“Nếu không muốn lấy, thì em thử lén tìm sang nhà khác làm việc đi.”
“Biết đi đâu chứ? Em chẳng quen ai. Mấy nhà thân thích bên Nhị phòng mà em dám sang, thì cha mẹ em kiểu gì cũng tìm đến tận nơi.” Hồng Ngọc u sầu, cô muốn nhờ Quế Hương giúp, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được.
Quế Hương hiểu ý cô, nhưng không dám hứa bừa, chỉ nói:
“Để chị hỏi bên nhà họ Lâm xem có ai đang cần người giúp việc không, nhưng em cũng đừng hy vọng quá.”
Hồng Ngọc vội vàng cảm ơn rối rít.
Hai người đang đứng trước cửa nói chuyện, ánh đèn trong sân khá sáng, từ xa đã thấy đại thiếu phu nhân đi lên lầu, Hồng Ngọc vội vàng né vào một bên.
Giờ chuyện Lâm Ngộ Phàm tái giá với Triệu Chi Ngạo đã gần như chắc chắn. Vốn dĩ Triệu Lễ Kiệt hứa sẽ quay về vào buổi tối, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng, đại thiếu phu nhân càng lúc càng lo, cuối cùng đành nuốt giận, tự hạ mình mang đến một tấm vải gấm thời thượng nhất hiện nay.
“Dạo này chiến tranh loạn lạc, vật tư thiếu thốn. Tấm gấm này là chị phải nhờ người quen, tốn không ít tiền mới mua được. Ban đầu định để may sườn xám cho con dâu mới, ai ngờ nó to con quá, may không đủ, còn em thì chắc vừa khít.” — Đại thiếu phu nhân khéo léo khen dáng người Lâm Ngộ Phàm .
Nhìn tấm gấm thượng hạng trên bàn, Lâm Ngộ Phàm mỉm cười:
“Đại tẩu sao không giữ lại mà may đồ cho mình?”
“Em xem vóc dáng chị thế này, sao so được với em?”
“Sao lại không? Sáng uống nửa bát cháo loãng, tối luộc ít đậu hũ, ăn vậy một thời gian là ắt sẽ gầy thôi.”