Khi tôi mở mắt ra lần nữa, không biết đã bao lâu trôi qua. Cảm giác như chỉ một giây, nhưng cũng có thể đã rất lâu.
Tôi nhận ra mình đang nằm trên giường.
Tôi không lập tức ngồi dậy, chỉ đảo mắt quan sát xung quanh.
Màu sắc của chăn gối, cách bài trí căn phòng, thật quen thuộc. Đây là phòng của tôi.
Tôi sực nhớ ra điều gì đó, liền bật dậy.
Tôi đang ở nhà mình sao?
Tôi cố gắng nhớ lại mình đã trở về nhà như thế nào, đã lên giường ngủ ra sao. Nhưng không… tôi không hề có ký ức về chuyện đó.
Điều cuối cùng tôi nhớ được là…
Lệ Lệ!
Cô gái ấy, và… đôi chân của cô ấy!
Chẳng phải tôi đang ở nhà cô ấy sao?
Còn cha của cô ấy, và…
Đầu tôi đau nhức, choáng váng, nhưng tôi không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy lần nữa chưa? Tôi đã nói chuyện gì với cô ấy? Và làm sao tôi rời khỏi nhà cô ấy?
Hôm nay là ngày mấy? Tôi thậm chí còn mơ hồ về cả điều này.
Tôi cầm lấy điện thoại ở cạnh giường và mở lịch. Hôm nay là ngày 15 tháng 3.
Tôi đến nhà Lệ Lệ hôm qua sao? Là ngày 14 tháng 3? Nhưng cảm giác không đúng lắm, hình như tôi không hẹn với cha cô ấy vào ngày đó.
Tôi không thể ngồi yên, tùy tiện khoác một chiếc áo và rời khỏi nhà, đến thẳng phòng tư vấn của mình. Tất cả hồ sơ công việc của tôi đều ở đó. Trong máy tính ở bàn làm việc có một tệp tin được mã hóa, ghi lại toàn bộ lịch hẹn và thông tin cụ thể của từng khách hàng.
Tôi mở tệp tin, từng dòng từng dòng kiểm tra lại lịch hẹn trong thời gian gần đây.
Không có Lệ Lệ.
Tại sao không có lịch hẹn nào ghi tôi đến nhà Lệ Lệ? Chẳng lẽ sau khi nhận cuộc gọi đặt lịch, tôi đã quên ghi lại vào tệp tin?
Không thể nào. Tôi luôn ghi chép lịch hẹn ngay lập tức, đó là thói quen nghề nghiệp của tôi. Dù thỉnh thoảng bận rộn không kịp ghi, tôi cũng sẽ kiểm tra lại trước khi tan làm để không bỏ sót điều gì.
Vậy có phải tôi đã đến nhà cô ấy hôm nay chăng?
Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ là hơn 10 giờ sáng.
Không thể nào. Tôi không thể đến nhà cô ấy từ sáng sớm, rồi trở về ngủ, và giờ mới là 10 giờ sáng.
Hơn nữa, tôi nhớ rất rõ, ánh sáng chiếu qua cửa sổ trong phòng Lệ Lệ là ánh hoàng hôn, với những vệt ánh đỏ rực rỡ.
Đúng rồi, là buổi chiều. Tôi nhớ chính xác, đó là buổi chiều.
Ký ức trước khi tỉnh dậy chỉ là ký ức đến nhà Lệ Lệ, rất rõ ràng, nhất định tôi mới đến không lâu.
Vậy hẳn là hôm qua, ngày 14 tháng 3. Tôi nhìn lại ngày này trên lịch—Thứ Năm.
Nhưng Thứ Năm chẳng phải ngày tôi tham gia buổi giám sát nhóm sao?
Đó là một nhóm nhỏ gồm tôi và vài nhà tư vấn khác, chúng tôi cùng nhau tổ chức các buổi chia sẻ kinh nghiệm ca tư vấn, trao đổi và thảo luận về kỹ thuật.
Buổi sinh hoạt này do tôi khởi xướng, diễn ra ngay tại phòng làm việc của tôi, bắt đầu đúng 2 giờ chiều mỗi Thứ Năm.
Tôi nhớ ra rồi, hôm qua là Thứ Năm, tôi đã tham gia buổi giám sát nhóm. Buổi thảo luận diễn ra rất sôi nổi. Kết thúc đúng giờ, sau đó tôi một mình trở về nhà.
Về đến nhà, như thường lệ, tôi đọc sách trước khi ngủ, xem vài tập phim, rồi đi ngủ sớm vì không có việc gì làm.
Vậy tại sao khi thức dậy, ký ức rõ ràng nhất của tôi lại là ở nhà Lệ Lệ? Là tôi đến nhà cô ấy trước hay tham gia buổi giám sát nhóm trước?
Rốt cuộc tôi đã đến nhà cô ấy chưa?
Câu hỏi này đột ngột hiện lên, như một cơn lạnh xuyên qua lồng ngực tôi.
Không lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ? Nghĩ đến đây, tôi thấy buồn cười, nhưng chẳng thể cười nổi.
Tôi cố gắng nghĩ lại mọi chuyện, nhưng cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi, khiến nụ cười tắt ngấm, trong lòng dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ.
Thật sự chỉ là một giấc mơ?
Nhưng mọi thứ tôi trải qua đều quá chân thực, không giống những giấc mơ tôi từng có, mà sau khi tỉnh dậy tôi dễ dàng nhận ra tất cả chỉ là ảo giác.
Giấc mơ này khiến tôi gần như không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.