Bệnh Nhân Vô Hình

Chương 2: Búp bê mang mặt nạ-p2


Chương trước Chương tiếp

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, không biết đã bao lâu trôi qua. Cảm giác như chỉ một giây, nhưng cũng có thể đã rất lâu.

Tôi nhận ra mình đang nằm trên giường.

Tôi không lập tức ngồi dậy, chỉ đảo mắt quan sát xung quanh.

Màu sắc của chăn gối, cách bài trí căn phòng, thật quen thuộc. Đây là phòng của tôi.

Tôi sực nhớ ra điều gì đó, liền bật dậy.

Tôi đang ở nhà mình sao?

Tôi cố gắng nhớ lại mình đã trở về nhà như thế nào, đã lên giường ngủ ra sao. Nhưng không… tôi không hề có ký ức về chuyện đó.

Điều cuối cùng tôi nhớ được là…

Lệ Lệ!

Cô gái ấy, và… đôi chân của cô ấy!

Chẳng phải tôi đang ở nhà cô ấy sao?

Còn cha của cô ấy, và…

Đầu tôi đau nhức, choáng váng, nhưng tôi không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy lần nữa chưa? Tôi đã nói chuyện gì với cô ấy? Và làm sao tôi rời khỏi nhà cô ấy?

Hôm nay là ngày mấy? Tôi thậm chí còn mơ hồ về cả điều này.

Tôi cầm lấy điện thoại ở cạnh giường và mở lịch. Hôm nay là ngày 15 tháng 3.

Tôi đến nhà Lệ Lệ hôm qua sao? Là ngày 14 tháng 3? Nhưng cảm giác không đúng lắm, hình như tôi không hẹn với cha cô ấy vào ngày đó.

Tôi không thể ngồi yên, tùy tiện khoác một chiếc áo và rời khỏi nhà, đến thẳng phòng tư vấn của mình. Tất cả hồ sơ công việc của tôi đều ở đó. Trong máy tính ở bàn làm việc có một tệp tin được mã hóa, ghi lại toàn bộ lịch hẹn và thông tin cụ thể của từng khách hàng.

Tôi mở tệp tin, từng dòng từng dòng kiểm tra lại lịch hẹn trong thời gian gần đây.

Không có Lệ Lệ.

Tại sao không có lịch hẹn nào ghi tôi đến nhà Lệ Lệ? Chẳng lẽ sau khi nhận cuộc gọi đặt lịch, tôi đã quên ghi lại vào tệp tin?

Không thể nào. Tôi luôn ghi chép lịch hẹn ngay lập tức, đó là thói quen nghề nghiệp của tôi. Dù thỉnh thoảng bận rộn không kịp ghi, tôi cũng sẽ kiểm tra lại trước khi tan làm để không bỏ sót điều gì.

Vậy có phải tôi đã đến nhà cô ấy hôm nay chăng?

Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ là hơn 10 giờ sáng.

Không thể nào. Tôi không thể đến nhà cô ấy từ sáng sớm, rồi trở về ngủ, và giờ mới là 10 giờ sáng.

Hơn nữa, tôi nhớ rất rõ, ánh sáng chiếu qua cửa sổ trong phòng Lệ Lệ là ánh hoàng hôn, với những vệt ánh đỏ rực rỡ.

Đúng rồi, là buổi chiều. Tôi nhớ chính xác, đó là buổi chiều.

Ký ức trước khi tỉnh dậy chỉ là ký ức đến nhà Lệ Lệ, rất rõ ràng, nhất định tôi mới đến không lâu.

Vậy hẳn là hôm qua, ngày 14 tháng 3. Tôi nhìn lại ngày này trên lịch—Thứ Năm.

Nhưng Thứ Năm chẳng phải ngày tôi tham gia buổi giám sát nhóm sao?

Đó là một nhóm nhỏ gồm tôi và vài nhà tư vấn khác, chúng tôi cùng nhau tổ chức các buổi chia sẻ kinh nghiệm ca tư vấn, trao đổi và thảo luận về kỹ thuật.

Buổi sinh hoạt này do tôi khởi xướng, diễn ra ngay tại phòng làm việc của tôi, bắt đầu đúng 2 giờ chiều mỗi Thứ Năm.

Tôi nhớ ra rồi, hôm qua là Thứ Năm, tôi đã tham gia buổi giám sát nhóm. Buổi thảo luận diễn ra rất sôi nổi. Kết thúc đúng giờ, sau đó tôi một mình trở về nhà.

Về đến nhà, như thường lệ, tôi đọc sách trước khi ngủ, xem vài tập phim, rồi đi ngủ sớm vì không có việc gì làm.

Vậy tại sao khi thức dậy, ký ức rõ ràng nhất của tôi lại là ở nhà Lệ Lệ? Là tôi đến nhà cô ấy trước hay tham gia buổi giám sát nhóm trước?

Rốt cuộc tôi đã đến nhà cô ấy chưa?

Câu hỏi này đột ngột hiện lên, như một cơn lạnh xuyên qua lồng ngực tôi.

Không lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ? Nghĩ đến đây, tôi thấy buồn cười, nhưng chẳng thể cười nổi.

Tôi cố gắng nghĩ lại mọi chuyện, nhưng cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi, khiến nụ cười tắt ngấm, trong lòng dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ.

Thật sự chỉ là một giấc mơ?

Nhưng mọi thứ tôi trải qua đều quá chân thực, không giống những giấc mơ tôi từng có, mà sau khi tỉnh dậy tôi dễ dàng nhận ra tất cả chỉ là ảo giác.

Giấc mơ này khiến tôi gần như không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

Tôi lắc đầu, vẫn không thể tin rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Nếu cảm giác trong mơ có thể hòa lẫn với thực tế, chẳng phải tôi đang dần rơi vào ảo giác sao? Đó là một triệu chứng dương tính của bệnh tâm thần phân liệt. Là một nhà tư vấn tâm lý, tôi hiểu rõ điều đó có nghĩa gì.

Trước đây tôi chưa từng gặp phải vấn đề tương tự, điều này không thể xảy ra.

Đang lúc tôi bối rối trong suy nghĩ, điện thoại trên bàn làm việc reo lên.

Tôi cầm máy và trả lời một cách tự nhiên:
“Xin chào, đây là Phòng Tư vấn Tâm lý Lam Hải.”

“Chào anh, tôi muốn hỏi, ở đây có bác sĩ tâm lý không? Con gái tôi, con bé có chút vấn đề, tôi muốn tìm bác sĩ giúp đỡ. Con bé tên là Lệ Lệ…”

Khi nghe những lời nói từ đầu dây bên kia, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.

Giọng nói của ông ấy, những gì ông ấy kể, con gái của ông ấy…

Là ông ấy, người họ Tưởng này, có một cô con gái tên là Lệ Lệ. Cô bé không thích nói chuyện với người khác, bây giờ thậm chí còn không ra khỏi nhà...

Những lời đó cứ thế lọt vào tai trái tôi rồi trôi qua tai phải.

Bởi vì khi ông ấy nói một câu, tôi đã có thể dự đoán chính xác câu tiếp theo. Ông ấy chỉ đang lặp lại những gì tôi đã biết.

Sự lặp lại của ông ấy khiến tôi ngạc nhiên, và có chút bực bội mơ hồ.

Ông ấy có biết mình đã nói với tôi những điều này rồi không? Chúng tôi đã gặp nhau, chẳng lẽ ông ấy đang đùa giỡn với tôi?

Tôi khẽ thở dài, nhưng không trực tiếp chất vấn.

Ông ấy dường như không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, vẫn chăm chú kể về vấn đề của mình.

Tôi cảm nhận được sự lo lắng của ông ấy, không quan tâm đến điều gì khác, chỉ muốn tìm người giúp đỡ. Ông ấy thật sự đang thành tâm mong muốn ai đó có thể giúp con gái mình.

Nghe qua, ông ấy không giống như đang đùa. Nhưng theo trí nhớ của tôi, tôi đã đến nhà ông ấy rồi. Những cuộc gọi trêu đùa thường chỉ nói vài lời, rất ít khi thực sự hẹn gặp.

Những gì ông ấy nói là thật. Ông ấy có một cô con gái.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tôi cảm thấy mệt mỏi. Với tình trạng hiện tại của bản thân, tôi dường như không thể hiểu nổi những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

Khi tôi đang định ngắt lời ông ấy, hỏi thẳng: “Ông không nhớ tôi sao? Chúng ta đã gặp nhau rồi mà,” thì ông ấy nói ra câu nói mà tôi đã nghe trước đó:

“Bác sĩ à, vì tình trạng của con gái tôi... Ài, có lẽ cần phiền bác sĩ đến nhà một chuyến, thật sự xin lỗi, được không ạ?”

Ông ấy đang nhờ tôi đến tận nhà khám bệnh.

Tôi nhớ mình đã trả lời rất dứt khoát lần trước. Trước đây tôi cũng từng gặp vài trường hợp bệnh nhân không tiện ra ngoài. Chỉ cần có người giám hộ và môi trường phù hợp, việc tư vấn tại nhà là có thể thực hiện.

Lúc này, tôi mơ hồ nhớ lại điều gì đó.

Câu hỏi chất vấn vừa rồi bị nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi theo đúng những gì đã trả lời lần trước, đồng ý với ông ấy:
“Được thôi.”

Ông ấy nghe xong liền vui mừng khôn xiết, mức độ phấn khởi chẳng khác gì lần trước.

“Thật tuyệt vời! Cảm ơn bác sĩ, vậy khi nào bác sĩ tiện qua? Chủ nhật được không? Chủ nhật tôi ở nhà.” Nghe giọng điệu của ông ấy, có vẻ như ông ấy đang rất nôn nóng.

Chủ nhật, tức là ngày kia, ngày 17 tháng 3.

Ngày 17 tháng 3!

Đúng vậy, chính là ngày này. Tôi chợt nhớ ra, ký ức về lần hẹn với cha của Lệ Lệ cũng là ngày 17 tháng 3. Thứ mà tôi mơ hồ hồi tưởng chính là điều này.

Không phải ngày hôm qua, mà là ngày kia.

Thảo nào tôi không thể nhớ được chính xác ngày hẹn khi cố gắng hồi tưởng về những ngày đã qua, bởi vì ngày đó không phải là bất kỳ ngày nào trong quá khứ, mà là một ngày trong tương lai.

Tại sao tôi lại nhớ được một sự việc sẽ xảy ra trong tương lai? Điều này thật khó giải thích.

Chẳng lẽ tôi sắp trải qua cùng một ngày hai lần?

Hoặc, tôi thực sự chỉ mơ một giấc mơ, nhưng lại chính xác mơ thấy những gì sẽ xảy ra trong tương lai?

Đó chẳng phải là một giấc mơ tiên tri sao?

Tôi bắt đầu cảm thấy những gì xảy ra với mình thật kỳ diệu. Tôi tò mò, liệu ngày kia có thực sự diễn ra đúng như trong ký ức của mình không?

Tôi sẽ trải nghiệm hai ngày 17 tháng 3 sao?

Trong đầu tôi nảy ra vô số giả thuyết, thậm chí còn có chút mong chờ ngày kia đến.

 



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...